Sở Kiều Vy nhìn ngó xung quanh, bất chợt ánh mắt cô nhìn chúng chiếc cốc thủy tinh được đặt ngay ngắn trên bàn. Cô chạy đến cầm lấy nó rồi dùng lực ném vỡ chiếc cốc xuống sàn. (5.
Tiếng động lớn khiến cho đám trẻ trước mặt trông phút chốc thoáng lên sự sợ hãi. Cô bình tĩnh mà nhặt lấy một mảnh vỡ ở dưới. Nhắm chặt mắt của mình lại, cô rạch một đường dài trên tay của mình.
Cơn đau rát nhanh chóng khiến cô mím chặt môi không dám kêu lên một tiếng. Bọn trẻ vẫn chưa hiểu gì thì cô đã đẩy những mảnh vỡ về phía của họ. Nước mắt nhanh chóng rơi xuống hai bên má bánh bao hồng hào kia.
Cô bấy giờ mới bắt đầu khc lớn, tiếng khóc uất nghẹn, nứtn vang lên. Cốđ sm học được cái tròn v này từ những đứa trẻ bị bắt nạt kia nhưng cô chưa từng dám dùng đến nó cả
Vì cô sợ đau nhưng giờ phút này thứ đau ấy hoàn toàn không truyền đến cô. Tiếng khóc lớn dần thu hút những người lớn đến, bọn họ nhìn khung cảnh trước mặt mà sững người.
Khi này cô yếu ớt mà cất lên giọng nói mếu máo của mình, khuôn mặt đáng yêu ấy đã được nổi bật lên rõ ràng trước dáng vẻ đáng thương.
"Cô ơi.. cô ơi! Hức.. ức.. "
Cô giáo không chút suy nghĩ mà lao đến ôm lấy Sở Kiều Vy, cô chạy thật nhanh vào bệnh viện gần đó. Máu chảy xuống ngày một nhiều, chảy lan ra thảm xốp, nhuốm đầy máu tươi.
Tên cầm đầu khi này mới choàng tỉnh mà hoảng hốt không thôi, vừa nãy cậu có cảm giác đã thấy nụ cười ở trên khuôn mặt đáng thương, vô tội kia. Cậu nào ngờ một ngày nào đó con nhỏ nhút nhát ấy sẽ dở trò
Chính cậu cũng đã từng dùng trò này ngay lần đầu vào đây nên cậu hiểu rất rõ. Nhưng không nghĩ lại có một kẻ điên, liều mạng không sợ đau này.
Cơn rùng mình dần chuyền lên từng đốt xương trên người cậu, sự lạnh buốt này phải chăng là cảm giác của những người từng trải khi gặp trường hợp ăn vạ này? (1)
Những đứa trẻ nhìn vũng máu đỏ thẫm trên sàn mà bắt đầu sợ hãi không thôi. Bọn nó nháo nhào lên không ngừng đổi lỗi cho nhau.
"Tại mày cả đấy, nếu không phải tại mày thì con nhỏ đó có liều chết vậy không! "- Đứa trẻ số 9 hét lớn
"Mày đã dọa nó còn gì! "- Số 10 cũng không giữ nổi bình tĩnh.
Hai đứa chí chéo với nhau mà không hề để ý đến biểu cảm của số 7 đã mếu xệ hẳn đi. Bất chợt một người đi đến chỗ cậu, nỗi sợ hãi bao trùm tâm trí của cậu khiến cậu vô thức ngã quy xuống.
(1|
Khi nghe thấy tiếng động, 9 với 10 mới tạm ngưng đổ lỗi cho nhau. Họ hướng ánh mắt của mình về phía tiếng động kia. Trước mặt họ là số 14, nhưng hôm nay cậu ta thật khác lạ.
"Này, mày đứng đó làm gì. Còn không mau đỡ số 7 dậy, bộ muốn ăn đập à? "- Số 10 lên tiếng.
" Phải đấy, nếu không phải do con nhỏ số 15 kia được chuyển vào đây thì mày là đứa bị bắt nạt đấy! "- Số 9 liên tục cợt nhả, chế giễu số 15.
Không ai để ý đến vẻ mặt trắng bệch của số 7, số 14 nhìn xuống bên dưới mình là tấm lưng của tên thường bắt nạt cậu. Đây chính là góc nhìn của một kẻ mạnh đang bắt kẻ yếu phục tùng sao.
Số 14 không chút lưỡng lự mà đạp mạnh lưng của số 7 xuống khi cậu ta vừa định đứng dậy. Hai đứa trẻ kia cũng đi đến ngăn cản còn không ngừng hét lớn đầy giận dữ.
" Mày điên rồi 15, muốn bị ăn đập hay gì!! "
Y chễnh chệ mà ngồi xuống ngừng của số 7, còn dùng tay vung một cú đấm khiến cho tên kia gục xuống trong tức khắc. Y vuốt mái tóc rũ che đi hơn nửa gương mặt kia, để lộ ra đôi mắt của một kẻ đi săn. •
Cậu ta bình tĩnh đến đáng sợ mà nở ra nụ cười mang theo sự hứng thú
" Bình tĩnh, mình nào muốn vậy?" (*
Tại bệnh viện, Sở Kiều Vy nhanh chóng được đưa vào phòng để tiến hành cầm máu. Một giờ sau, cô được chuyển đến phòng nghỉ, nằm trên chiếc giường trắng. Ngắm nhìn cánh tay đang được truyền màu.
Nụ cười mãn nguyện khẽ nở lên. Giáo viên vào trong phòng thăm Sở Kiều Vy, ngay lập tức nụ cười của cô vội vụt tắt thay vào đó là vẻ mặt đáng thương. (1
Cô nghẹn ngào nhìn người trước mặt, sau đó lại thốt lên giọng nói đầy yếu ớt của mình.
" Cô.. cô ơi.. "
Giáo viên nhìn thấy dáng vẻ của Sở Kiều Vy mà không khỏi lo lắng, cô ngập ngừng không biết nên hỏi không. Vì cô biết là đám trẻ kia đã làm ra chuyện tày trời gì.
" Cô ơi... con đau quá. "
Lời nói của cô chỉ có nửa phần là thật, còn lại đều là giả dối. Dáng vẻ tội nghiệp ấy đã khiến cho vị giáo viên kia nghẹn ngào không thôi.
" Không sao, con đừng lo. Cô sẽ phạt đám trẻ ấy! "
Cô nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ ấy mà hứa hẹn với Sở Kiều Vy. Người giáo viên ấy cũng là người đầu tiên bị dáng vẻ đáng thương kia lừa gạt.
Sở Kiều Vy lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là chiến thắng. Nụ cười không rõ, thoáng hiện lên khuôn mặt ngây thơ, nhút nhát ấy. •
Sau khi xuất viện, số 7,9 và 10 đều bị giáo huấn và cấm túc hơn 1 tuần. Trại trẻ cũng ngày một nghiêm khắc, răn đe những đứa trẻ kia. Những người luôn bị ức hiếp cũng không cần phải lo sợ nữa.
Sở Kiều Vy bước ngang qua số 7 mà nở nụ cười châm chọc. Nhưng cô nào để ý đến ánh mắt rụt rè của số 7 nhìn số 14. Số 14 vẫn là dáng vẻ hiền lành, vô hại ấy.
Cô không hề hay biết cậu bạn trước mặt này chính là kẻ đã tạo ra trò chơi ấy. Số 1 và số 14 là anh em sinh đôi, nhưng vì một vài lý do mà số 14 bị chuyển đến đây muộn hơn.
Sở Kiều Vy trải qua những ngày tháng yên bình bên cạnh số 14, đám trẻ kia chẳng còn dám bắt nạt hai người bọn họ hay những người khác nữa. Những con số bị phân cấp bật cũng ngày biến mất.
Trại trẻ mồi côi đã trở về dáng vẻ vốn có, những đứa trẻ trước đây luôn thấp thỏm sợ bắt nạt đã mang lên nét mặt vô tư, hồn nhiên. Còn cô thì ngày một thân hơn với những người bạn lớn.
Đến một ngày, Sở Đông Uy đã đến trại trẻ và theo sau đó là người vợ của mình. Họ nhìn xung quanh sau đó lại sững người trước gương mặt của Sở Kiều Vy. (1)
Họ nhìn cô hồi lâu rồi nở ra nụ cười thiện lành khiến cho cô vô thức buông bỏ lớp phòng bị kia. Sở Đông Uy đi đến nắm lấy tay của Sở Kiều Vy.
Gương mặt có chút nết nhăn mờ nhạt, đôi mắt đen láy của mái tóc vuốt ngược ra sau chỉ để lại trước trán những cọng tóc nhỏ. Ông ta thều thài cất lên giọng nói khàn khàn.
"Đứa trẻ này, con có muốn một gia đình không?"
Cô vẫn chưa nhận ra sự kì lạ của Sở Đông Uy mà chỉ cảm thấy đôi bàn tay kia rất ấm. Gia đình là gì, đó chỉ là một danh từ mà cô đọc được trong sách hay cách mẩu chuyện nhỏ ngọt ngào.
Khao khát trong cô bỗng dâng lên. Cô muốn có một gia đình.
"Có, con muốn!".
Khi này Số 14 dường như đã nhận thấy có điều kỳ lạ từ người phụ nữ đi theo sau người đàn ông kia. Cậu ta kéo
Sở Kiều Vy lại, ánh mắt dè chừng mà nhìn vào hai người trước mặt.
Linh cảm mách bảo cậu không thể giao cô gái nhỏ này cho cặp gia đình kia.
Sở Kiều Vy đứng sau lưng của số 14, cô không hiểu điều y đang làm là gì. Khuôn mặt hoang mang nhìn vào cậu rồi sau đó lại thắc mắc hỏi.
"Sao vậy?"
"Cậu không được đi. Không được đi cùng với họ!