Quaruyên qua lớp mây giăng đầy bầu trời đêm, thấp thoáng bên dưới màn vân là những ánh đèn lập lòe của đường phố xa hoa về đêm. Cảnh đẹp lộng lẫy, kiêu sa bao nhiêu nhưng người lại chẳng đoái hoài. (3
Sở Kiều Vy chỉ nhìn qua cửa sổ máy bay rồi lại thẫn thờ một hồi lâu. Cũng chẳng có một suy nghĩ nào lóe lên trong cô với nỗi tâm tư giấu kín.
- Tại biệt thự Sở gia -
Tiếng giày cao gót vang lên trong căn phòng trắng sang trọng theo sau đó là mái tóc đen, xoăn nhẹ lướt ngang qua khung hình. Dáng vẻ vội vã bước vào trong phòng khách.
Trong đôi mắt lệ chi ánh lên một màu đen tuyền, những giọt lệ rơi xuông càng khiến cho khuôn mặt xinh đẹp kia càng thêm đáng thương bấy nhiêu. Từng tiếng nấc nghẹn, không nói thành lời liên tục cất lên.
|( 2
" Cha.. cha ơi! Chị ta, chị ta.. hức.. ức.."
Sở Đông Uy đang làm việc với chiếc máy tính xách tay cũng vội vã gác đi công việc đang dang dở để đến bên đứa con của mình mà an ủi. Ông nhẹ nhàng dỗ dành Sở Kiều Thanh.
"Sở Kiều Vy, con nhỏ đấy đã làm gì con? "
Cô biết người cha yêu quý nhất chính là cô. Được đà lấn tới, giọng nói nhỏ nhẹ không dám nói lên sự việc đã xảy ra càng khiến Sở Đông Uy thiếu kiên nhần.
Ông không nghĩ một đứa được nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi lại dám động vào đứa con gái ngoan của ông. Nếu biết trước Sở Kiều Thanh sẽ về ông cũng sẽ không dại dột mà nhận nuôi đứa trẻ ấy. •
" Thanh Thanh, con nói cho ta biết. Đừng sợ, có cha ở đây. "
Sở Kiều Thanh biết chắc chiêu của mình có hiệu quả, cô vội che đi khuôn mặt của mình để cho cha cô không biết răng mình đã bị đứa con gái ngoan này lừa.
Cô làm ra dáng vẻ đáng thương rồi đưa đôi tay đầy vết thương còn rỉ máu ra cho ông xem. Tiếng khóc uất ức theo sau đó là những câu thoại đã được dựng sẵn bên trong đầu của Sở Kiều Thanh.
" Cha, con nghĩ chị ấy ghét con. Có lẽ vì con đã ép chị ấy đi cưới thay nên chị mới đối xử với con như vậy. "
Ban nãy trước khi vào nhà thì Sở Kiều Thanh đã vớ lấy cành cây ở gần đấy. Tự tay mình cào cấu, tạo dựng lên vết thương thật giả lẫn lộn kia. Sở Đông Uy nhìn vào đôi bàn tay trắng nõn của đứa con gái nay lại bị thương.
Đường gân nổi dần trên khuôn mặt có phần già đi bởi thời gian. Ông nghiến răng, mím chặt môi. Không khỏi sót cho đứa con gái của mình. Sở Kiều Thanh là đứa con gái ông yêu nhất.
Nếu không phải vì ngoại hình của Sở Kiều Vy giống với Sở Kiều Thanh thì ông đã tống cổ đứa con gái nghiệp chủng ấy ra khỏi tầng lớp thượng lưu này, để cho nó tự sinh tự diệt rồi.
"Sở Kiều Vy, cô ta đã làm vậy với con? "
" Vâng..." - Sở Kiều Thanh có chút e ngại, ấp úng nửa lời.
Cô phải diễn cho tròn dáng vẻ đáng thương này, mệnh danh là một diễn viên nằm trong top 10 kia cô nào dễ bị lộ. Nhất là Sở Đông Uy, người cha của cô thật ngu ngốc và dễ tin người.
Ngay sau đó ông đã lệnh cho người giúp việc băng bó vết thương cho Sở Kiều Thanh còn ông thì vội vàng gọi một cuộc điện thoại đến biệt thự nơi mà đứa con gái không biết thân phận kia đang sống.
" Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau"
" Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau"
" Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau"
"..."
Từng cuộc điện thoại được gọi đến số ở biệt thự nhưng chẳng có lấy một hồi âm mà chỉ có giọng nói quen thuộc của tổng tài liên tục lặp đi lặp lại. Sở Đông Uy tức giận mà ném phăng chiếc điện thoại xuống sàn.
(1
Cơn tức này khiến cho tim của ông đập mạnh không thôi, cứ có thứ gì đó mắc nghẹn ở họng không nói lên lời. Sở Đông Uy vội vàng đi hạ hỏa băng một ngụm trà.
Nhưng thật trớ trêu khi tách trà của ông đã nguội lạnh, chẳng có việc gì nên hồn. Giận càng thêm giận, lửa lại vội nhen nhóm lên từng đợt. Bầu không khí ngột ngạt ấy khiến cho Sở Kiều Thanh vui trong lòng.
Cô biết mình đã thành công chọc giận Sở Đông Uy, nhưng rồi lại thắc mắc vì sao điện thoại ở biệt thự không ai nghe máy. Cho dù cặp vợ chồng hờ ấy không có ở nhà thì cũng phải có giúp việc chứ?
Sau một đêm, cuối cùng nơi cần đến cũng đã đến. Thành phố C, một nơi được mệnh danh là thành phố xa hoa với những cơ sở vật chất sang trọng cũng như các sòng bạc, quán bar mở ở khắp mọi ngóc ngách, nẻo đường.
(1)
Thời Cảnh Lâm quay sang đang định vào người Sở Kiều Vy để lay cô dậy nhưng rồi khi đôi tay vừa vươn đến đã vội rụt lại. Chỉ mang theo âm sắc có phần ảm đạm mà cất giọng.
" Kiều Vy, đến nơi rồi. Dậy đi "
Cô mơ màn quay sang nhìn người đàn ông ngồi cạnh mình. Với đầu óc còn chưa tỉnh táo hoàn toàn khi vội chợt tỉnh từ mộng bởi giọng nói của người đàn ông
Sở Kiều Vy lại cứ nghĩ mình đang mơ, câu từ trong miệng mt kiểm soát mà vội tuôn ra kn ngoài trước nét mặt ngỡ ngàng của Thời Cảnh Lâm.
" Thời tổng, đưa bản hợp đồng cho tôi."
Câu nói vừa dứt thì đôi đồng tử của cô đã giãn ra, vẻ mặt có chút ngượng nghịu không nói nổi lời. Sở Kiều Vy nhanh chóng quay đi, cố gắng giữ lấy thể diện sắp mất của mình. (
Anh không nói lời nào, chỉ cảm thấy rằng Sở Kiều Vy dù ở trong mơ cũng chỉ nghĩ đến tiền bạc. Nhưng có lẽ cũng vui một chút khi cô mơ thấy anh, gọi tên anh.
"Xuống đi. "
Thời Cảnh Lâm không nói thêm điều gì vì biết Sở Kiều Vy có cái tôi khá lớn, nếu anh mà nhắc chuyện ban nãy sợ rằng cô sẽ chẳng còn dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa nói gì là bắt chuyện.
Sở Kiều Vy không nhận thấy câu nói có chút bất thường cùng nét mặt ngượng ngùng thoáng qua kia.
Cô xuống máy bay, đặt chân xuống nền đất của thành phố C. Nơi này có chút khác xa với tưởng tượng của cô, Sở Kiều Vy nào nghĩ rằng nơi này lại lộng lẫy và rộng lớn đến như vậy.
Quả nhiên việc đi đâu đó khiến tâm trạng của cô với đi được phần nào.
Đang đợi Thời Cảnh Lâm bỗng dưng cô nghe thấy tiếng cãi vã lớn ở ngay sân bay. Không phải vì cô tò mò chuyện riêng tư của người khác mà nó xảy ra ngay trước mắt của cô.
Một người con gái với khuôn mặt xinh đẹp cùng mái tóc ngắn ngang vai. Đôi mắt ngấn đầy những giọt lệ nóng, giọng nói lớn dường như khiến cả sân bay vốn ồn ào đều vội lặng im.
" Diệp Tiêu, anh là tên khốn. Anh biết em là vợ của anh mà, là vợ hợp pháp. Vì sao, cái con nhỏ thư ký đó!"
" Hức.. ức.. Tại sao, tại sao!? "
"Ở bên nhau 5 năm nhưng em lại chẳng bằng một người mới gặp được một tháng. Đồ khốn, cả nhà anh đều là đồ khốn. Tôi ghét anh, tôi hận anh. Hàn Diệp Tiêu! "
Hàn Diệp Tiêu, cái tên này chẳng phải chính là người anh mà cô đang tìm kiếm sao. Nay đáp xuống thành phố C này cũng chỉ là để tìm bàn bạc việc làm ăn, có phần nhỏ là tò mò về người anh trai ruột này.
Người đàn ông với bộ vest đen, khuôn mặt lạnh nhạt bày ra dáng vẻ chán ghét nhìn vào người phụ nữ điên cuồng gào khóc ở ngay trước sân bay.
Anh bất lực nhưng rồi cũng đi đến an ủi mặc cho người phụ nữ ấy điên cuồng đẩy anh ra.
" Bình tĩnh lại đi, em đừng như vậy có được không. Anh và cô ta chẳng phải mối quan hệ như em nghĩ. "