Trước sự ngỡ ngàng đến mức tức không nói lên lời của Sở Kiều Thanh. Cô kéo Thời Cảnh Lâm đi , anh vẫn đang chưa thể thoát ra khỏi cú sốc lớn này. Cô kéo anh đến chỗ cách xa em gái cô rồi lúng túng nói.
" Kh- không phải anh bảo là phải tỏ ra vẻ thân mật , ra dáng cặp vợ chồng mới cưới sao? "
Thời Cảnh Lâm nghe vậy anh mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi anh còn tưởng lại thật. Nhưng không ngờ dù anh đối xử với cô ta như vậy nhưng cô ta vẫn bảo vệ anh giúp đỡ anh vào đúng lúc anh không thể làm gì ngoài cắn răng chịu đựng. Thiện cảm của anh cũng tăng lên đáng kể, anh nói.
" Cảm ơn "
Sở Kiều Vy trong lòng cảm thấy không vui cô nhăn mày tỏ vẻ khó chịu " Chỉ có vậy thôi sao? "
Thấy cô không chỉ muốn được cảm ơn bằng lời nói anh bất lực , cầm chiếc chìa khóa xe trên tay phe phẩy chúng.
" Đi, tôi dẫn cô ăn! Tôi bao coi như trả công cô "
" Phải vậy mới được chứ ! "
Cô hài lòng mà cất bước ra chỗ chiếc xe, đứng chờ anh sẵn . Thời Cảnh Lâm khi này mới ngăn cô lại, anh kéo cô vào lại trong nhà nói với hai người chủ gia tộc.
" Con xin phép về trước "
Sở Đông Uy nhìn thấy Thời Cảnh Lâm nắm tay Sở Kiều Vy khiến ông không khỏi nhíu mày. Rõ ràng đứa con rể này nổi tiếng là bạo lực, gia trưởng không biết đối xử với con gái vậy mà giờ lại nhẹ nhàng nắm tay đứa con gái nuôi kia. Dù ông rất bận tâm nhưng ông phải đồng ý vì nếu giờ chửi con ngay trước mặt thì danh dự của ông sẽ mất trắng.
" Con cứ đi tự nhiên, nhớ chăm sóc cho con gái của ta "
" Vâng. "
Anh lạnh giọng, nói xong liền kéo Sở Kiều Vy ra ngoài. Từ nãy đến giờ cô vẫn không hiểu chuyện gì chỉ đứng đờ đẫn, đến khi ngồi vào xe, đến tận nhà hàng cô vẫn trong trạng thái trên mây. Đến khi anh để đĩa đồ ăn ngay trước mặt cô, cô mới được kéo về thực tại.
" À, cảm ơn "
" Không cần cảm ơn "
Sở Kiều Vy vừa ăn vừa lén nhìn anh. Cô không hiểu vì sao anh ta lại lạnh lùng, phũ phàng nhiều lúc còn độc miệng nữa. Đúng là như biệt danh, anh ta chính là tảng băng lạnh ngàn năm không tan chảy.
Cô ăn ngon lành mặc kệ phải giữ khuôn phép. Thời Cảnh Lâm nhìn cô ta ăn mà thầm hỏi liệu đây có phải là cô gái xinh đẹp vừa mới đeo lên chiếc nhẫn kết hôn không. Sở Kiều Vy thấy anh không động đũa liền vừa ăn vừa chỉ chỉ vào món ăn của anh rồi chỉ lên miệng của mình.
" Ăn đi, tôi không đói "
Nghe vậy cô mừng rỡ giật lấy đĩa thức ăn rồi ăn như thuồng luồng . Chứng kiến một màn này anh cũng chẳng buồn nói, ăn xong anh định trở cô về nhà thì cô nói.
" Tôi vừa có cách này hay lắm này, anh muốn xem không "
" Cách gì "
Thời Cảnh Lâm dừng xe theo yêu cầu của cô, cô bước xuống xe trong lòng nảy mầm lên âm mưu. Người đi đường vừa thấy bóng dáng đều nhận ra cô, ai nấy đều xúm lại chen chút để xem kĩ người. Sau khi tất cả đều khẳng định đó là Sở Kiều Vy, bọn họ mới bắt đầu buông ra những lời cay đắng, những cánh báo chí nghe tin đều có mặt tại nơi. Họ cũng đua nhau hỏi từng câu này đến câu khác, Sở Kiều Vy chỉ im lặng. Cô bắt đầu dùng chiêu nước mắt cá sấu.
" Phải tôi là Sở Kiều Vy, đại tiểu thư của Sở Gia là đứa con nuôi bần hèn thấp kén "
Tất cả đều sững sờ trước câu nói của cô, ai nấy đều im lặng. Ngay cả những phóng viên cũng dừng lại, họ không tin vào điều mình đang nghe thấy. Thời Cảnh Lâm ngồi trong xe nhìn ra phía ngoài mà thầm thấy cô ta thông minh biết lợi dụng chính bản thân để thu hút đám đông không cần phải mở cuộc họp báo mà tự giải oan ngay tại đây. Cô nức nở, nước mắt rơi lã chã ngày một nhiều. Khuôn mặt của một mỹ đang khóc khiến ai nấy đều dao động.
" Vốn dĩ tôi là được Sở Gia nhận nuôi, không cha không mẹ. Từ nhỏ đã cố gắng học thành tài, học đến mức đổ máu đổ bệnh. Để rồi đến khi tôi đạt được thành công.. lại lại.. "
" Lại làm sao cơ? "
" Có chuyện gì vậy? "
" Tiểu thư đáng thương cô nói tiếp đi "
Biết tất cả đều đã trúng kế yêu hồ của cô, cô lại tiếp tục rơm rớm những giọt nước mắt. Đôi má cùng với sống mũi ửng hồng lên, khuông mặt hết sức đáng thương.
" Đến khi tôi gặp được Thời Cảnh Lâm, anh ấy chính là tia sáng cứu rỗi tôi. Ở bên anh ấy khiến tôi dần quên đi thân phận con nuôi của mình, tôi biết mọi người sẽ không chấp nhận việc này, tôi chỉ là một đứa con nuôi. Nhưng tôi sẽ cố gắng trở nên xứng đôi với anh ấy, nhất định sẽ khiến mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt khác ".
Đám đông không ai nói gì cả, bỗng có một người nói " Chỉ cần cô cố gắng là sẽ được ở bên anh ấy thôi! Chúng tôi đã hiểu được nỗi khổ của tôi rồi! ".
Dần dần có rất nhiều người cổ vũ cô. Cô vậy mà lại biến nguy thành an. Trước sự vỗ tay cùng với bài báo đứng đầu cùng với dòng chữ gây giật gân cả cõi mạng " Sở Kiều Vy đại tiểu thư là con nuôi thì sao chứ? ".Bình luận trên mạng đều nghiêng về hướng tích cực, ai nấy đều cảm phục trước sự nỗ lực của cô ấy. Sở Kiều Vy tâm trạng vui vẻ, ung dung đọc những bình luận mạng mà tấm tắp khen ngợi bản thân.
" Sở Kiều Vy! "
Bị giọng nói lạnh như băng ấy gọi tên khiến cô cũng rùng mình, lạnh hết cả sống lưng. Quay sang với khuôn mặt vô tội nhìn vào Thời Cảnh Lâm.
" Anh gọi tôi? "
Cô tắt chiếc điện thoại của mình, cố gắng ra vẻ bình tĩnh để che giấu đi sự sợ hãi trước sát khí ngút trời của anh. Anh vậy mà dơ chiếc điện thoại ra, người đang thực hiện cuộc gọi vậy mà là Thời Cẩm Quỳ.
Cô run rẩy cầm lấy điện thoại anh, vì cô biết Thời Cẩm Quỳ là một người nổi tiếng là rất khó nhằn, một lỗi sai thôi cũng khiến ông nổi đóa xả thải luôn người đó. Trước đây thấy tên của ông được vinh danh trên những tờ báo mà Sở Kiều Vy vô cùng ngưỡng mộ.
" Alo, xin nghe ạ "
" Sở Kiều Vy đúng không "
Giọng nói khàn đọng, nghiêm túc hỏi khiến cô càng thêm run sợ. Thấy Sở Kiều Vy ngoan ngoãn, e dè trước Thời Cẩm Quỳ anh nghĩ đến việc cô luôn trưng ra bộ mặt chán ghét, mạnh mẽ đối diện, phản kháng. Khóe miệng khẽ cong lên biểu hiện ra nụ cười chưa từng có .
" Vâng! "
" Được rồi, ta vừa mới nhìn thấy bài báo ở trang đầu. Việc này là do con tự làm đúng không? "
" Vâng , có chuyện gì không ạ "
" Không, ta chỉ gọi điện để khen con rất có tài thôi "
" Con cảm ơn "
Cuộc gọi đã kết thúc,cô trả lại điện thoại cho anh. Khi này cô mới buông bỏ gánh nặng, cô vương vai rồi lên giường nằm ngủ. Thời Cảnh Lâm tối nay anh còn có việc, anh thấy mình dần trở nên kì lạ. Chỉ cần ở gần đều sẽ luôn vô thức mà cười mà khen.
Anh đắp chăn lại cho cô rồi bước ra khỏi phòng, trên mặt luôn giữ một nét nghiêm nghị. Anh trong lòng chỉ có duy nhất Sở Kiều Thanh, sẽ không chứa thêm bất cứ một ai nữa