Tuy giọng nói có vẻ đắc ý, nhưng trong lòng Lý Uyên đang thầm cầu mong Lý Thiên Thiên sẽ sơ hở.
Anh ta chính là cọng cỏ cứu mạng duy nhất mà cô có, chỉ cần anh ta chịu giúp thì cô mới có thể thoát khỏi cái chốn địa ngục không hồi kết này.
Lý Uyên nắm chặt tay, dùng móng tay bấm vào da thịt để bản thân thanh tỉnh. Cô phải duy trì giọng điệu hống hách này, không được để cho anh ta nghe ra được bản thân đang bất lực, nếu không thì sẽ hỏng hết.
“ Em gái chỉ mong anh có thể sắp xếp cho em một nơi ở tránh tai mắt của bố mẹ thôi, chuyện nhỏ như thế này, dựa vào thế lực của anh trai đây thì chắc chắn có thể giúp được”.
“ Giúp? Ai? Ha, tao giúp mày?”.
“ Giúp em, chẳng còn ai tranh giành với anh nữa, dự án với nhà họ Lục em cũng sẽ cho anh biết chi tiết, chúng t …”.
“ Mày trở mặt với cha cũng đồng nghĩa với việc tự triệt đường sống, tao chẳng cần phải giúp thì mới mất đi một người tranh giành. Còn về dự án, chắc chắn thuộc về tao rồi, mày không cần phải nói hệt như những lợi ích này sẽ là của tao nếu giúp mày trốn thoát được”.
Cái tên này đúng là không dễ gài bẫy, những gì anh ta nói hoàn toàn chính xác. Cô còn chưa kịp nói xong thì đã nghĩ ra rồi, chết tiệt.
Lý Uyên im lặng khoảng chừng 3 giây, sau đó giọng nói của cô dần trở nên lạnh lùng:
“ Nếu tôi bị bắt về, anh nghĩ tôi sẽ nói với mẹ anh chuyện gì đầu tiên?”.
Dứt câu, âm thanh đầu tiên cô nghe thấy chính là tiếng hít thở đầy bất an ở đầu dây bên kia.
Cô gái mà Lý Thiên Thiên giấu đi không có gia thế, cho nên không thể nào Dương Quân Quân chấp nhận được người như vậy ở bên cạnh con trai mình.
Bà ta từ khi biết được sự tồn tại của cô gái đó thì đã luôn âm thầm điều tra, uy hiếp, ép buộc rời khỏi.