Lý Uyên cũng thực sự không ngờ đến Triệu Tử Anh lại khá đễ dàng chứ không khó khăn như cô nghĩ.
Ngoài vườn không khí và cảnh sắc thực sự rất tuyệt, mát mẻ dễ chịu, chỉ duy nhất một điều làm cho Lý Uyên cảm thấy phiền …
Chính là cái người đàn ông nào đó đang nghênh ngang ngồi ở ghế đá và uống trà, nhìn thấy Lý Uyên, hắn bỏ một quả nho vào miệng rồi ngấu nghiến, hệt như đang tưởng tượng đó chính là cô vậy.
“……”.
Mẹ nó, thực sự muốn xông đến rồi hỏi thấy cô chuóng mắt thì cút đi nơi khác, chứ ở đây làm gì?
Bị cuống vào dòng suy nghĩ của bản thân, cô bất giác lắc lắc đầu, xoa xoa bụng.
“ Xin lỗi cục cưng, mẹ làm cho con sợ rồi đúng không?”.
Triệu Tử Anh vỗ vai cô trấn an rồi nói:
“ Đừng lo”.
Lý Uyên cười trừ, cô không lo lắng, chỉ là không muốn nhìn thấy hắn mà thôi.
Vì sao ư?
Vì cái miệng thối của hắn chứ còn gì nữa?
“ Hừ, thực làm người ta mất hứng” - Triệu Thần Hy thở dài, bất mãn mà lên tiếng.
Lý Uyên bên ngoài thì cười, còn trong lòng thì mắng chửi.
Đấy, có sai đâu.
“ Em nghĩ … em nên đi dạo, lát sau sẽ quay lại nói chuyện thì tốt hơn”.
“ Em cứ ngồi với chị, đừng có quan tâm đến nó” - Triệu Tử Anh níu lấy tay cô, xoay sang lườm em trai mình rồi gằng giọng:
“ Cư xử đúng mực đi, em còn hỗn láo thì chị tống em ra ngoài đấy”.
“ Tch”.