Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa

Chương 90





Kiều Uyển Nhi hoá đá, không dám cũng không thể cử động được
Chuyện gì xảy ra vậy?
Cô liếm liếm môi, định nói gì đó nhưng lại thôi.

Cứ lặp đi lặp lại vài lần như thế, nhưng kết quả vẫn không thể thốt lên nỗi một từ
Hắn dụi dụi lên ngực cô vài cái, mắt nhắm hờ, thở dài, chân mày cũng giãn ra
Dưới góc nhìn của Kiều Uyển Nhi thì chỉ thấy được tóc của hắn, cảm nhận chúng cứ mềm mại chọc vào cổ và khắp mặt mình, có chút ngưa ngứa
Bàn tay bất ngờ bị thả ra, lơ lửng trên không trung hồi lâu, ngay cả cô cũng quên mất phải thu nó về
Dưới ánh đèn sáng, tiếp xúc khá gần làm cho cô khẩn trương, căng thẳng suýt thì quên cả việc phải hô hấp
Còn người đàn ông thì vẫn cứ bình thường, hắn im lặng mà ôm cô.

Trôi qua được một khoảng thời gian dài, cô còn không biết hắn có phải đã ngủ rồi không

Hắn, một kẻ trời sinh có tất cả trong tay không để lộ cảm xúc mà giờ đây mệt mỏi đến mức lấy cô ra làm gối ôm ư?
Làm gối ôm cũng còn hơn làm bao cát …
Cô trộm nghĩ
Nhưng mà không thể cứ mãi duy trì cái tư thế này được, chân cô ê ẩm quá đi.

Ngồi từ nãy đến giờ không cử động, chân gần như mất cảm giác rồi
Kiều Uyển Nhi lấy hết can đảm, đưa tay lên trước mặt hắn huơ huơ kiểm tra xem người đàn ông này còn thức hay không
“ …..”
Xác nhận được không có điều gì bất thường, cô chậm rãi nhích mông
Tay không dám động vào người hắn, chân cũng chẳng chạm đất, di chuyển con mẹ nó khó khăn quá đi
Kiều Uyển Nhi thô thiển mắng thầm trong lòng.

Cảm giác chỉ trong thời gian gần đây thôi mà cô đã chửi thề rất nhiều lần, lá gan cũng to hơn.

Ngông cuồng và tự kiêu hơn trước rất nhiều, chỉ cần ai đó nhìn không thuận mắt liền không khách khí mà cùng họ quyết phân thắng bại
“ …..”
Nhưng không phải trong trường hợp này
Lúc mà cô đang định chống một chân xuống đất thì bị một lực đạo kéo trở về vị trí cũ
“ …..”
Tất nhiên cô biết ai là người đã làm, trên gương mặt nữ tính xinh đẹp động lòng người hiện ra sự bất lực
Thì ra hắn còn chưa ngủ, hay là vì cô cử động nên mới tỉnh giấc?
Lúc nãy cô dùng tay huơ trước mặt thì hắn có thấy hay không?
Nếu thấy mà không nói gì thì trông cô có khác gì kẻ ngốc đâu?

Mong là hắn không thấy ….
Từ nãy đến giờ hắn hoàn toàn không ngủ, chỉ nhắm nhẹ đôi mắt muốn được nghỉ ngơi
Dưới ánh đèn sáng, các vật thể đều có bóng đen.

Bàn tay cô để trước mắt hắn huơ huơ đuong nhiên Lục Nghiên Dương tuy nhắm mắt vẫn thấy có gì đó chập chờn, hắn mở mắt liền thấy bàn tay trắng noãn của cô.

Bản thân cũng chẳng biết nên nói gì cho đúng nên đành yên lặng
Lúc cô chậm rãi chuyển động thì hắn liền biết mục đích, đương nhiên không dễ dàng mới có được cơ hội tiếp xúc thế này, sao có thể để cô rời đi?
Kiều Uyển Nhi không đợi được nữa, mông cô ê ẩm, lưng mỏi nhừ, cổ muốn gãy, thở dài uể oải nói
“ Anh buồn ngủ thì về phòng được không?”
Thấy người đàn ông không có dấu hiệu sẽ đáp lại lời, thôi kẹ, dù sao việc này xảy ra khá nhiều lần, cô cũng quen rồi, cho nên Kiều Uyển Nhi nói thêm
“ Lần sau đi ra ngoài tôi sẽ thông báo, được không? Nên anh không cần phải thế này đâu.

Mẹ anh nếu ___”
Chưa dứt câu, cảm nhận thấy hắn tựa vào ngực mình, cọ cọ, bàn tay to đang đặt ở eo cũng di chuyển dần lên lưng rồi ôm chặt.


Hơi thở nam tính quẩn quanh khiến cô không khỏi bất ngờ thì lại nghe thấy hắn - người đàn ông vốn kiệm lời và không hay bộc lộ cảm xúc lên tiếng
“ Tôi sẽ bảo vệ em, không để mẹ gây khó dễ khiến em khó xử.

Nên là ___”
Giọng nói hắn có chút bất lực, nỉ non và thống khổ, dường như đang hèn mọn cầu xin, cũng như đang nói ra nỗi lòng, tâm tư cố gắng giấu kín bấy lâu nay lại gần như muốn để cho cô biết
“ ____ ở bên cạnh tôi có được không?”
“ …..”- Nghe thấy những lời này thì cô có thể nói gì được nữa? Nghĩ ngợi rồi mấp máy môi
“ Tôi có thể tự bảo vệ mình” - Ý là không cần anh phải che chở
Nghĩ đến những việc trong quá khứ, dù có làm gì thì cũng phải dựa vào bản thân.

Đã lâu lắm rồi cô cũng quên mất cái cảm giác được ai đó bảo vệ là thế nào.