Cuộc Phản Công Của Nữ Phụ!

Chương 112: Đại Sư Huynh, Đừng Chạy! (5)




Anh nhướng mày nhìn, cái mông cùng cái chân đang cố chui vào làm anh phì cười cảm thấy bó tay bước lại gần ôm Ngữ Kỳ vào


"Cửa chính không đi, lại trèo cửa sổ? Muội nghĩ muội nhỏ lắm hả?"


Cô cười trừ xoa xoa cánh mũi rồi lôi ra trong túi một chiếc nhẫn đeo vào ngón út của anh nói: "Nhẫn này là pháp bảo rất hiếm đó! Huynh không được tháo nó ra, khi huynh bị thương nó sẽ tự hút linh khí chạy đến vùng bị thương của huynh chữa trị. Còn có nếu huynh gặp Đại Thừa sơ kỳ cũng sẽ không cảm thấy gì vì nó sẽ hút uy áp vào trong. Nhưng nếu gặp đại thừa điền phong chắc vỡ luôn, nhớ giữ cẩn thận! Hỏng ta sẽ không thèm nói chuyện với huynh nữa!" Cô phải bỏ ra tích phân để lấy nó đó, lòng đau như cắt nha! Thậm chí còn phải dùng máu trong tim bồi dưỡng nó mạnh hơn.


"Muội lấy đâu ra pháp bảo quý hiếm như vậy?" Nguyệt Diệp nhíu mày.


"A? Ta lấy máu trong tim nhỏ đầy nó mới có uy lực như vậy" cô gãi gãi sống mũi cười ngượng.


Nguyệt Diệp ôm chặt cô đau lòng "Muội ngốc? Tại sao lại làm thế!!!"


"Mai huynh đi cùng Bắc trưởng môn tới vực ma tộc... Ta không yên tâm, huynh đừng lo. Tim ta đã bình phục rồi!"


Anh thở dài một hơi đeo lên cổ cô một chiếc vòng hoa sen, cô thích thú cầm lên nhìn hỏi "Cái này rất đẹp, huynh mua?"


"Không, ta làm. Thấy vật như thấy người, nó mang uy áp của ta cùng với khả năng cho sử dụng Phân Thần sơ kỳ một lần trong một tháng mà không hề hao tổn nguyên khí."


Đừng nghĩ điền phong đột phá lên chỉ cách nhau một đoạn ngắn. Nguyên Anh chính là Nguyên Anh, Phân Thần chính là Phân Thần. Sơ kỳ vẫn là Phân Thần, 3,4 nguyên anh điền phong mới có thể đấu lại một phân thần sơ kỳ.


Lần này đến lượt Ngữ Kỳ trợn mắt "Huynh tạo kiểu gì ra bảo bối thần kì như vậy?"


"Ta... Cũng như muội... Lấy máu trong tim..." Nguyệt Diệp như cún con nhìn cô cười trừ.


"... Ha ha, hoá ra chúng ta lại hợp nhau đến thế!" Ngữ Kỳ bật cười ôm trầm lấy cổ của anh, đôi mắt sáng như chứa đựng hàng nghìn vì sao trong đó.


Anh cũng bất giác cười theo, không nghĩ đoạn tình cảm chôn giấu trong tim lại bị cô nhìn ra càng không ngờ cô sẽ đáp lại...


"Ta thích huynh!" Ngữ Kỳ nhìn thẳng vào mắt của anh nói, ta thực sự bị huynh làm cho rung động! Chỉ là sau thế giới này ta sợ ta đã quên huynh rồi.


Nguyệt Diệp mỉm cười dịu dàng má có chút đỏ cực kì điển trai đáp lại "Là nữ tu phải có ý tứ một chút."


Cô hôn điểm nhẹ lên môi anh rồi nhảy ra khỏi lòng chui qua cửa sổ nói "Không được để bị thương đâu đó!!!"


Rồi cô phi đi mất làm anh chỉ có thể cười lắc đầu rồi tiếp tục đọc sách.


Hôm sau cô dậy từ sớm không tài nào ngủ được, cả người cứ bồn chồn ở trong lòng đứng lên ngồi xuống đến mức 09 cũng không chịu được offline cho đỡ sốt ruột theo cô.


Ngữ Kỳ thử xài thần thức nói chuyện với Nguyệt Diệp nhưng không ai trả lời, cứ vậy đến tối cô mặc sẵn y phục màu đỏ tay cầm Âm Kiếm ngồi đợi sẵn.


Rầm! Cánh cửa bị mở ra, Lộ Lộ cùng Bắc Hàn vẫn như trong đầu cô, mặc đồ y hệt màu của nhau.


"Sư tỷ..."


"Ta biết rồi! Đi, chúng ta đi cứu Bắc trưởng môn với đại sư huynh" cô không muốn nghe nữ chính đọc lại kịch bản đâu, có cảm giác như cái máy ấy.


"Con ở lại đây đi." Bắc Hàn lên tiếng ngoài dự đoán của Ngữ Kỳ cùng Lộ Lộ.


"Sư phụ, con đủ sức chiến đấu! Người đừng công tư lẫn lộn như thế!" Ngữ Kỳ nhíu mày lạnh giọng cười khẩy.


"Ta với Lộ nhi đi là đủ cứu họ về rồi. Con không cần đi cùng..." thâm tâm Bắc Hàn thôi thúc muốn kiên quyết làm cô ở lại núi Tiên Dật


"Người nghĩ con sẽ nghe theo chắc?" Cô vừa nói xong liền phi ngự kiếm một cách nhanh chóng nhất có thể bay đi.


Lộ Lộ chỉ kịp á một tiếng ngã phịch xuống đất, Bắc Hàn thực sự chỉ muốn Ngữ Kỳ ở lại liền cũng lên ngự kiếm đuổi theo, nàng ta cắn răng đứng dậy phi đuổi theo hai người.


"Ha! Sư phụ, đuổi ta? Người bắt được ta ta liền gọi người một tiếng ông nội, thích ta gọi người một tiếng ông cố tổ cũng được!" Ngữ Kỳ dùng thần thức nói chuyện với Bắc Hàn


Bắc Hàn đuổi theo ngay sau Ngữ Kỳ cứng họng, ai muốn nàng gọi là ông nội? Ai muốn bị gọi là ông cố tổ chứ? Chả lẽ hắn già vậy?


"Gọi là phu quân thì được." Bắc Hàn đột nhiên muốn trêu chọc cô.


Ngữ Kỳ cười khẩy một tiếng rồi truyền linh lực vào ngự kiếm phi càng nhanh hơn về phía vực ma tộc, không đáp ứng với hắn.


Dần dần thấy được ở dưới đang một đống ma tộc bu vào Bắc Kha và Nguyệt Diệp. Chỉ là lần này không giống kiếp trước chật vật. Nguyệt Diệp chỉ bị vài vết thương không đáng kể khí sắc cũng không đến mức tệ, còn Bắc Kha thì vẫn thảm y như kiếp trước.


Cô vội vàng nhảy xuống hô to "Thế thứ hai: Vạn Thổ Hoa!" Ngay lập tức muôn vàn bông hoa bằng đất nhọn hoắc cứng rắn xuyên đâm vào ma tộc ở diện tích rộng, tản bớt nhiều ma tộc hơn cả kiếp trước.


Bắc Kha kinh động nói: "Vạn thổ hoa? Là Băng Thanh Thiên Hoa sao?! Trao đổi hệ cho nhau qua chiêu thức mà không hao tốn nhiều linh lực như cách thông thường là đây sao?"


Bắc Hàn cũng nghe thấy cả người chấn động đứng trên cao phức tạp nhìn cô đang đứng chắn trước mặt Nguyệt Diệp đánh ma tộc.


Lộ Lộ lúc này đã đuổi kịp, thở dốc gọi một tiếng sư phụ thì hắn mới choảng tỉnh phi xuống viện trợ.


Ngữ Kỳ quay ra nhìn anh lo lắng hỏi "Có làm sao không? Tại sao vẫn bị thương? Hay nhẫn ta đưa có vấn đề?"


Bắc Kha lúc này... Này ngươi không thấy trưởng môn của mình be bét máu à?! Nguyệt Diệp hắn chỉ bị vài vết thương nhỏ trên người thôi!!!


"Ta không sao, muội đừng lo lắng." Anh lắc đầu ngỏ ý không sao rồi tiếp tục ra chiêu đánh ma tộc như thác nước.


Lộ Lộ cùng Bắc Hàn tham chiến làm cho ma tộc ở vực suy yếu trong nháy mắt. Ngữ Kỳ thi thoảng lại liếc nhìn vực ma tộc, hơi xích lại gần vách vực hơn.


"Cẩn thận!" Bắc Hàn luôn chú ý tới cô cùng Lộ Lộ đang đứng với nhau, bỗng ma tộc xồ lên đẩy hai người ngã xuống vực ma tộc.


Tới! Trong đầu Ngữ Kỳ chỉ nghĩ có vậy.