Cuộc Phản Công Của Nữ Phụ!

Chương 133: Trái Tim Này, Xin Gửi Tặng Người (3)




"Nô tì có hai điều kiện, một, nô tì từ nhỏ luôn muốn hiểu tình cảm của nam nữ là gì thế nên nô tì muốn đi tìm xin giúp nô tì không để thanh danh bị ảnh hưởng bởi điều đó. Hai, nô tì sẽ hiến nó sau hai năm rưỡi nữa với điều kiện nô tì có quyền ra vào phủ thường xuyên không bị cấm kị"


Không hiểu nam chính ngơ ngẩn gì nhưng cô cũng không quan tâm lắm, nói liền một lúc rồi đợi hắn trả lời.


Hoắc Triển Bạch thu mắt lại suy nghĩ bổ não một hồi sắc mặt đắn đo hỏi lại


"Ý ngươi là muốn bên cạnh ta hiểu tình cảm là gì?"


"..." Não ngươi cho heo ăn à? Ngữ Kỳ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn xong thở một hơi dài kiên nhẫn nói lại


"Vương gia, người là của tiểu thư. Nô tì làm thế khác nào uỷ khuất tiểu thư? Ý nô tì là nô tì muốn ra ngoài tìm hiểu thứ gọi là tình cảm. Muốn vương gia giúp đỡ che giấu!"


Lúc này Hoắc Triển Bạch mới à một tiếng hiểu ra, ngay lập tức mỉm cười như cũ dịu dàng gật đầu thoải mái đáp ứng.


Ngữ Kỳ lạnh nhạt hành lễ rồi rời đi chỉ để lại Hoắc Triển Bạch nhìn về phía cô đi, hắn không nghĩ cô sẽ dễ dàng như vậy đáp ứng. Nghĩ đến sự uỷ khuất của cô thở dài một hơi thôi cứ đối xử thật tốt với cô vậy.


Cô mà nghe thấy tiếng lòng của Hoắc Triển Bạch chắc chắn sẽ đánh hắn một trận, toàn dạy hư trẻ nhỏ!


Thiên An Nhan tính cho gọi Ngữ Kỳ để cô không được đồng ý với Hoắc Triển Bạch. Nàng ta ngồi nhìn xa xăm trong lòng đau sót cực độ tay nắm chặt...


Theo trí nhớ của Ngữ Kỳ thì nguyên chủ thực sự rất nhàn nhạ, chỉ hầu nói chuyện với nữ chính, bóp chân cho nữ chính, đi chơi cùng nữ chính. Gần như không phải làm gì cả liền về phòng soi gương lại khuôn mặt một lần nữa nhíu mày


Cô cực kì không thích vẻ đẹp của nguyên chủ, vẻ đẹp của nàng đối lập với nữ chính trông có chút yêu mị của tuổi mới lớn. Vẻ đẹp này chỉ sợ bên cạnh hoàng thượng sẽ là đắc kỷ thứ hai... Hoạ quốc yêu phi.


[Hệ thống, có thể huỷ nhan?]


[Ký chủ, cô lại điên khùng cái gì đấy? Không thể.] 09 cực kỳ xoắn xuýt với bộ não của ký chủ, nhưng đồng thời nó muốn xem rốt cuộc cô còn vô tâm vô phế như trước hay đã triệt để hắc hoá rồi.


Ngữ Kỳ đành từ bỏ ý định đó đi, nhẩm tính theo thế giới này thì 1 tuần nữa sẽ có lễ hội. Cô đã gia điều kiện với nam chính rồi lúc đó sẽ đi làm nhiệm vụ thứ hai.


"Cô nương, tiểu thư cho gọi cô tới phòng" nô tì tam đẳng của Thiên An Nhan tới gọi.


Lúc này Ngữ Kỳ mới thở dài một tiếng, rõ ràng là nô tì nhưng được nữ chính đặc cách cho gọi là cô nương. Đủ hiểu độ sủng ái rồi, cô bật dậy kêu được.


Thiên An Nhan đang nhíu mày cực kì, nàng không nghĩ cô sẽ đồng ý với Hoắc Triển Bạch. Tay cầm chén trà sắc mặt không được vui cho lắm...


"Tiểu thư?" Ngữ Kỳ bước vào phòng, Thiên An Nhan thấy thì đặt chén trà xuống hàm ý cô lại ngồi xuống.


Sau khi Ngữ Kỳ ngồi xuống nhìn chằm chằm nàng thì mới chịu nói "Sao ngươi lại đồng ý với Hoắc Triển Bạch? Có phải là ngươi bị hắn ép không? Ngươi không cần phải làm..."


"Tiểu thư, nô tì nguyện ý." Cô cắt lời Thiên An Nhan.


Nàng ta ngạc nhiên đến mức không biết nói gì, trong mắt hoàn toàn không có vui vẻ gì mà chỉ có lo lắng lại mang chút buồn. Ngữ Kỳ nhíu mày nhìn, trong lòng cô cảm thấy ẩn tình lại càng lớn hơn.


"Tiểu thư, nô tì được người cứu mạng. Người đừng từ chối, nếu người từ chối nô tì sẽ tự sát." Cô nói luôn, chỉ sợ nữ chính lại từ chối như vậy sao làm nhiệm vụ?


Thiên An Nhan vẫn không nói được câu nào, miệng mở ra rồi lại đóng vào. Cô an ủi vài câu đơn giản một hồi cuối cùng cũng thả cô đi, trước khi rời đi còn thấy nước mắt lóng lánh của nàng ta.


"Tiểu thư... người đừng quá buồn..." nô tì tam đẳng thấy tiểu thư nhà mình khóc cũng có chút xót


"Từ mai bất cứ gì Ngữ Kỳ muốn đều cho muội ấy. Người nào không nghe lời liền đem xuống đánh năm mươi trượng." Thiên An Nhan sắc mặt đượm buồn nhìn bóng dáng Ngữ Kỳ rời đi.


Ngày hôm sau


"Cô nương, Đoan vương muốn gặp người" một cô gái trông hơi mũm mĩm lại gần giường Ngữ Kỳ đang ngủ nướng.


"Mộc Nhĩ? Mà không, ngươi là ai?" Ngữ Kỳ há mồm nhìn, chuyển thế à?


"Cô nương, nô tì là từ tiểu thư phái tới hầu hạ người. Nô tì không có tên, xin cô nương ban cho"


Ngữ Kỳ nhíu mày, thậm chí cho cả người tới hầu hạ sao? Chiều như vậy nguyên chủ không hư thì thật khó nha!


"Vậy gọi là Mộc Nhĩ đi."


"Vâng, tạ cô nương. Đoan vương tới muốn gặp người." Mộc Nhĩ một lần nữa nhắc lại vấn đề chính.


Cô nhíu mày, gọi làm gì? Hôm qua không phải mới gặp nhau sao? Ngữ Kỳ ậm ừ ngồi dậy để Mộc Nhĩ vấn tóc.


"Không cần trang điểm, cài một trâm thôi." Cô lại không phải nguyên chủ muốn thu hút ánh mắt của hắn.


Hoắc Triển Bạch rất nhanh thấy Ngữ Kỳ ăn vận đơn giản đi về phía mình, hắn mỉm cười dịu dàng


"Hôm qua ngon giấc?"


"..." Ngon hay không cũng không nhờ ngươi quan tâm có được không? Ngữ Kỳ nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu vẫn gật đầu một cái.


"Sao cài ít trâm vậy? Ta dẫn ngươi đi dạo quanh, tiện gặp bằng hữu của ta" Hoắc Triển Bạch nhìn cô thực sự có khí chất của tiểu thư. Rõ ràng đơn giản mà vô cùng có khí chất.


Cô vốn muốn từ chối nghe thấy chữ bằng hữu, suy nghĩ một chút...


Bằng hữu = nhỡ có tên mù nào đó = xong nhiệm vụ thứ hai


Lại gật đầu thêm một cái thuận tiện đi theo Hoắc Triển Bạch. Cả hai lên xe ngựa lúc ngồi xuống cô ngồi cách xa nhất có thể, Hoắc Triển Bạch cũng cầm theo một tập thơ ngồi chăm chú đọc. Trong xem ngựa yên ắng mà không quỷ dị


Lúc tới Vấn Quỵ Lầu thì xe ngựa mới dừng lại, Ngữ Kỳ nhìn qua cửa sổ thấy nơi này là tửu quán ngon nhất của đất nước này trong cốt truyện, rất nhiều người qua lại tiện thể làm nhiệm vụ cũng rất tốt.


Hoắc Triển Bạch xuống xe ngựa trước đưa tay lên muốn đỡ cô thì Ngữ Kỳ nhảy luôn xuống, cô mới không cần.


"Bạch đệ." Một giọng nói vang lên


[Ting! Chúc mừng ký chủ kích hoạt cốt truyện ẩn không liên quan đến nhiệm vụ!] 09 cười nhạo


"..." Trong chốc lát Ngữ Kỳ cảm nhận được đi theo tên nam chính này chẳng có gì tốt đẹp cả.