Cuộc Phản Công Của Nữ Phụ!

Chương 139: Trái Tim Này, Xin Gửi Tặng Người (9)




Sau khi Ngữ Kỳ trả lời thế Thiên An Nhan chỉ thiếu nước cười bật ra thành tiếng, đành run run dùng tay áo che gần hết khuôn mặt nhưng vẫn không che được vai đang run bần bật.


Hoắc Minh Dị lúc này trong lòng tự dưng thấy tội nghiệp David vì mình cũng rơi vào hoàn cảnh đó. Nhưng vẫn phải cho cô lui về chỗ mà không phạt, cô không muốn ở lại lâu nữa càng ở lại càng thấy rắc rối nhiều hơn.


"Ngữ Kỳ, ngươi đi lấy cho ta bình hương ở trong xe." Thiên An Nhan thấy cô có vẻ không hứng thú với tiệc rượu này liền giải vây cho cô.


Ngữ Kỳ lui xuống đi dạo quanh quanh cung điện to lớn này, cô thở một hơi dài nhìn xung quanh bỗng nghe được tiếng thở dốc của nam nhân cùng tiếng nức nở của nữ nhân.


Phim con heo! Ngữ Kỳ mắt sáng lên nghĩ trong đầu rồi đi nhẹ nhàng tới chỗ bụi rậm kia, đúng như cô đoán thì đúng là có cặp nam nữ đang chơi trò "vật lộn" với nhau.


[Ký chủ, cô đoán xem hai người này có thân phận gì?] 09 cầm trên tay bịch khoai tây rán xuất hiện bên cạnh cô vừa ăn vừa đánh giá


"Đây chắc chắn là một tên con nhà quan chức nào đó, còn cô gái kia chắc là cung nữ hoặc thị nữ" Ngữ Kỳ nhìn chằm chằm chậc lưỡi một tiếng, cô nói ra bằng miệng vì đơn giản đầu óc tập trung coi mà ở đây cũng chỉ có mỗi cô và nó.


[Sao đoán được hay vậy?] 09 ngạc nhiên


"Vì trên đầu tên này vẫn còn trâm giữ tóc kìa, loại này không phải một tên thị vệ hay tép riu có thể mua được. Còn cô gái kia bên cạnh đồ cũng tương tự ta đang mặc, ta đoán vậy."


"Chậc, nhìn cung nữ kia cứ vừa chối đẩy vừa ưỡn ẹo rõ ràng là câu dẫn rồi." Ngữ Kỳ đánh giá một hồi nói nhỏ chặc lưỡi, không hiểu sao hệ thống không trả lời nữa.


"Vậy sao?"


Cô vội quay ra thấy khuôn mặt áp sát mình... Bốp!


Hoắc Từ Mạt ôm má uỷ khuất, không phải trong tình thoại nói là làm mấy động tác này sẽ làm tim đập thình thịch à? Vì cái quỷ gì cô chưa nói gì đã tát anh?


"..." vì cái lông gì doạ ta? Sợ muốn chết! Ngữ Kỳ vì giữ hình tượng mà không hét toáng lên, nhìn lại Hoắc Từ Mạt đang ôm má liền thô bạo kéo ra chỗ khác.


"Ngữ cô nương, cô nương sau này không nên nhìn mấy cảnh này." Hoắc Từ Mạt cũng không trách phạt cô, nếu phải người khác có lẽ chém đầu cô vì cái tát kia lâu rồi.


Sau khi kéo Hoắc Từ Mạt đi đủ xa cô mới quay ra nhìn anh với ánh mắt bình tĩnh nói


"Vương gia, ta khuyên người một câu nên chăm sóc và giữ lấy Huệ Di tiểu thư. Nàng là người được rất nhiều người để ý tới, ngài cứ vô tâm như vậy sẽ có ngày cảm thấy hối tiếc đấy." Cô con mẹ nó hoa mắt thấy cặp sừng của tên boss phản diện này rồi đây nè!


"Người ta nói có không gi..."


"Ngữ cô nương, ta cảm thấy ta thích cô." Hoắc Từ Mạt suy nghĩ rồi mới nói, khi thấy cô múa vũ điệu kinh diễm kia anh cảm thấy ánh mắt của mình không thể rời khỏi cô. Thực sự rất thu hút ánh nhìn... Ngay từ lúc cô tới anh đã liên tục nhìn cô rồi dù cô không có hành động gì đặc biệt và Huệ Di khó chịu, anh vẫn thi thoảng liếc mắt qua.


"Giữ... Hả?" Được rồi, mạch não của mấy tên này cô không nên đoán.


Hoắc Từ Mạt thấy cô ngạc nhiên tới trợn cả mắt, cuối cùng mỉm cười nhẹ đôi mắt vẫn sáng như cũ nói "Ta cảm thấy ta thích cô, thật ra ta với Huệ Di từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã còn có hôn ước từ tiên hoàng. Đó là thuận nước đẩy thuyền cả thôi..."


Ngữ Kỳ nhìn chằm chằm tên ngu này một hồi, rồi sau này mi bị cướp không phải như cắn thuốc rồi làm nhân vật phản diện trâu bò chấp niệm cướp lại người à?


Cảm thấy Hoắc Từ Mạt ngây thơ như bây giờ vừa tốt vừa không tốt, đành cho anh một ánh mắt thương hại vỗ vai nói


"Người anh em, không sao. Nỗi đau nào cũng sẽ phải trải qua!"


"???" Anh mới tỏ tình với cô mà?


"Giống như bông hoa lài cắm bãi phân trâu mà thôi."


"?????????" Mạch não cô chạy cùng tần số với anh có được không?


[...] Hình như vật phẩm có linh tính kia chiếm não của ký chủ chứ không phải tim.


"..." Linh tính vương - đừng hỏi nó, nó không ăn não chủ nhân.


Thấy mặt Hoắc Từ Mạt ngẩn ngơ nhìn mình ánh mắt lại càng thêm thương hại, trên mặt viết chữ to đùng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà rời đi.


Bỏ lại Hoắc Từ Mạt trên đầu toàn tiếng quạ quạ, rốt cuộc vẫn không hiểu tại sao mình ở đây tỏ tình cô cuối cùng cô lại làm như người ngoài cuộc ấy...


09 lúc này rất muốn xuất hiện và dùng mặt tiếc hận giống ký chủ của mình vừa nãy và nói "Người anh em, ngươi không phải người duy nhất bị thế đâu. Không cần thương tâm."


Anh đành quay lại tiệc rượu, Ngữ Kỳ đi dạo cả nửa canh giờ mới đem bình hương vào cho Thiên An Nhan. Nhưng vừa bước vào thì thấy không khí chìm lắng trong kì quặc.


Hoắc Triển Bạch cười nhạt nhâm nhi ly rượu còn Thiên An Nhan trên mặt đã không còn sự bình tĩnh, mày nhíu chặt lại.


Cô bước vào tất cả ánh mắt đổ dồn vào cô, làm Ngữ Kỳ rợn da gà từ chân lên tận đỉnh đầu. Cô có linh cảm không được tốt cho lắm nha!


David thấy cô quay lại liền mỉm cười nháy mắt với cô. Ngữ Kỳ đảm bảo tên này sống ở hiện đại là một minh tinh hạng A cũng được.


"Sứ giả, người đừng tỏ ra lộ liễm như vậy, đối với người là bình thường nhưng với đất nước chúng tôi đó là sở khanh." Thiên An Nhan thấy được ánh mắt của hắn dành cho Ngữ Kỳ, lúc này không cảm thấy bình tĩnh nổi nữa.


David ngược lại không tức giận vì câu mắng của Thiên An Nhan mà hướng khuôn mặt nhìn lên Hoắc Minh Dị đang trầm ngâm nói


"Bệ hạ, người suy nghĩ chưa? Một người đổi lấy hiệp nghị không phải quá hời sao?" David cười cợt vờn chén rượu trên môi.


"Sứ giả, người không sợ bản thân bị dân chúng gọi là tên háo sắc sao? Ta thấy có vẻ đó không chỉ là cái danh và lời đồn nữa rồi." Hoắc Triển Bạch còn ác miệng hơn ánh mắt cũng lạnh nhạt.


Hoắc Từ Mạt thở dài một tiếng "Nhắc mới nhớ, ta nghe nói ngài cũng từng đổi một toà thành lấy nữ nhân, nửa năm sau trả nữ nhân đó đòi về toà thành. Phải chăng đã dùng chán?"


Tiểu sử của tên nam phụ David này thật sự có thể viết ra thành quyển lịch sử dài 7749 trang nha! Ngữ Kỳ nghĩ trong đầu, cảm thấy tội nghiệp cho nữ nhân nào bị tên David này đang đòi đổi. Giẫm phải vận phân chó gì mà bị tên này giằng co với cả Hoắc Triển Bạch, Hoắc Từ Mạt.


Ngẫm chắc là Huệ Di rồi, cô mang tâm tình hóng drama nhìn "cô gái đáng thương dẫm phân chó" đang bị chơi kéo co giữa hai bên.


David lúc này mới thực sự không vui nhìn rồi cũng cười nhạt "Nghe nói Đoan Vương nổi tiếng dịu dàng, Dạ Vương nổi tiếng tinh thông võ nghệ lẫn tài hoạ. Hoá ra vẫn chỉ là lời đồn"


Ngoạ tào ngoạ tào! 09 mi ra đây mà xem mấy quả dưa chuột tranh Huệ Di này!


[...] 09 bỗng dưng không muốn nói chuyện với cô nữa.


Có một ký chủ ngu như heo, có cách chữa không? Online chờ, rất gấp!