Cuộc Phản Công Của Nữ Phụ!

Chương 50: Lạc Vào Thế Giới Không Có Trong Nhiệm Vụ (13)




Ta có chút ngạc nhiên khi có người nhận ra Hoắc Hạ là ai nha~


Ngữ Kỳ lúc này lắp bắp không biết nói gì, Hoắc Hạ hừ nhẹ một tiếng rồi đưa tay còn lại nâng cằm ép cô nhìn thẳng anh "Đôi môi này đã từng bị tên kia hôn qua." Chỉ nói một tiếng cộc lốc như vậy rồi ép xuống môi cô


[Hệ thống! Cứu mạng!!!] Ngữ Kỳ liều mạng gào nhưng hệ thống vẫn im bặt, thật ra hệ thống đang bay quanh cô nhưng để trạng thái ẩn mình mà thôi.


Nụ hôn không kéo dài được lâu thì nghe cửa rầm một tiếng, cô bỗng dưng cả người bị kéo lại về một phía bị bao trọn cả người trong lòng, Ngữ Kỳ ngẩng lên nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy tức giận của Tuấn Duật phóng đại.


"Tránh xa cô ấy ra!" Tuấn Duật tức giận, từ lúc anh đi công tác liên tục mơ thấy mình là vua yêu một người, rất rất yêu là đằng khác. Nhưng đến phút cuối mới biết bản thân ngộ nhận, hóa ra là yêu một người luôn bên cạnh mình bấy lâu nay mà không hề hay biết... Một đêm trước khi trở về hắn mơ thấy vị vua kia và mình là một..! Lúc hắn tỉnh dậy cùng với ký ức kiếp trước, biết bản thân không chỉ là Tuấn Duật mà còn là Khúc Thừa Ân! Hắn liền bay về trong trạng thái liên tục xem camera đã lắp sẵn trong nhà trước khi anh đi công tác.


(nói thật poor cho con gái tui, bị hai kẻ điên lắp camera chồng chéo lên nhau. =]] )


Vừa bước xuống sân bay đã thấy Hoắc Hạ tới làm hắn có điểm không lành, tốc độ nắm tay chuẩn xác mà nhanh như vậy một ảnh đế có thể làm sao? Hắn lập tức gọi taxi tới đẩy tài xế ra ghế sau ngồi rồi tự mình lái vượt qua rất nhiều đèn giao thông.


Đạp cửa kịp thì thấy cô đã bị cưỡng hôn, hỏi hắn sao không tức giận? Trong lòng tràn ngập ý nghĩ muốn giết người. Ngữ Kỳ bối rối nhìn Tuấn Duật rồi quay sang nhìn Hoắc Hạ, cô nên tin ai đây? Có phải hai người đều không phải người của thế giới này không?


Hoắc Hạ mỉm cười đẹp đến xao xuyến nhìn Tuấn Duật "Ôi đệ đệ yêu quý của ta, ngươi về thật đúng lúc. Ngươi còn nhận ra ta hay không đây?"


Lúc này Ngữ Kỳ mồm chữ A mắt chữ O, gì? Đùa cô? Khúc Thừa Ân và Khúc Thừa Mặc??? Hai người có thể xuyên qua đây ư? Này đừng có nói Hướng Dực cũng xuyên qua luôn nhé? Cô chịu không nổi cái mạch truyện lệch lạc thế này đâu.


Lúc về phải khiếu nại hệ thống làm ăn vô trách nhiệm mới được, Ngữ Kỳ lúc này mải suy nghĩ nên khiếu nại hệ thống sao thì hai nam nhân đang đấu mắt với nhau. Hoắc Hạ mỉm cười ngồi xuống ghế thả lỏng ra nhìn Tuấn Duật "Duật tiên sinh, tôi cứ tưởng chỉ mình tôi có chấp niệm sâu với Kỳ Nhi, hóa ra một kẻ yêu sâu đậm Lý Hòa Nhi cũng sống lại để tìm kiếm Kỳ Nhi sao?"


Tuấn Duật im lặng nhìn Hoắc Hạ một lúc rồi cười nhạt "Thế thì như thế nào? Tôi thấy anh cũng đâu có vẻ vui sướng khi nhìn thấy tôi xuất hiện ở đây? Huống hồ... Một lần nữa sống vẫn là thanh mai trúc mã của Mẫu Đơn, còn tôi vẫn là chồng cô ấy đường đường chính chính (ồ hố ồ hố chính chính =]])


Sắc mặt Hoắc Hạ có chút trầm xuống nhưng vẫn mỉm cười, Ngữ Kỳ toát mồ hôi hột, nói thật ở thế giới trước cô không nhớ là Khúc Thừa Mặc có hắc hóa nha! Còn cả mùi thuốc súng này là sao chứ? Tuấn Duật vuốt nhẹ mái tóc cô rồi ánh mắt ngước lên nhìn Hoắc Hạ "Mời anh về cho, đừng làm phiền vợ chồng chúng tôi tâm sự vào lúc này!"


Cô cứ tưởng Hoắc Hạ sẽ không nhưng anh vẫn đứng dậy nhún vai một cái đi lại gần cô hôn nhẹ lên bàn tay cô "Tôi đã đợi em ở thế giới này được năm năm, không cớ gì tôi lại không đợi được em yêu tôi, Ngữ Kỳ."


Rồi anh đi mất thì Tuấn Duật kéo tay cô vào trong phòng tắm kì cọ bàn tay vừa bị Hoắc Hạ hôn qua, cô có chút không vui muốn lùi lại nhưng Tuấn Duật ôm chặt cô làm cái bụng đã nhô lên của cô hơi đau.


"Mẫu Đơn, ta rốt cuộc cũng đã gặp lại nàng. Mẫu Đơn, thật tốt khi một lần nữa lại là chồng của nàng..." Tuấn Duật tha thiết nói khiến tay cô đang muốn kéo anh ra thì dựng lại... Là thật sao? Nhưng ôm được một lúc cô nói thật, cô sắp chết nóng rồi đây! Không thể buông ra sao?


"Này... Tôi nóng... Còn có ôm chặt vậy bụng hơi đau nữa" Ngữ Kỳ bị ôm đến mức toàn thân toát mồ hôi tưởng có thể tắm được đành phải nói, Tuấn Duật như sực tỉnh ra vội vàng bỏ cô ra nhìn bụng đang nhô lên của cô có chút bối rối rồi xoa nhẹ lên. 'Kiếp trước chúng ta chưa thể có đứa con nhưng kiếp này chúng ta có thể rồi, anh sẽ không bỏ lỡ em thêm lần nào nữa..."


Ha ha, cho cô xin. Này không phải còn một bé thụ của anh vẫn đang khóc lóc đợi chờ anh ở kia à? Ngữ Kỳ miễn cho ý kiến câu nói đầy tính nghi vấn của hắn, lảng tránh nhìn thời gian rồi thuận miệng hỏi "Anh không đi làm à? Bây giờ mới đầu giờ chiều, anh cũng nên tới công ty đi. Hay anh mất hết ký ức kiếp này rồi?" Bỏ mẹ, mất thì còn thụ của anh thì sao? Còn hợp đồng ly hôn thì sao?


"Anh có đầy đủ kí ức, em đừng lo bây giờ anh đi." Hắn hôn nhẹ lên trán của cô một cái mỉm cười rồi quay lưng rời đi. Trong căn nhà chỉ còn cô, Ngữ Kỳ thở dài ngã lưng xuống ghế bỗng trước màn hình hiện lên


[Tiếp nhận ký ức thời thơ bé của Hoàng Hậu Thế Thân?]


Ngữ Kỳ có chút ngạc nhiên nhìn nút có hoặc không, tại sao thế giới này lại nhiều thứ liên quan tới thế giới cũ vậy? Cô lựa chọn ấn vào có.


Ánh sáng trong căn phòng lóe lên...


Hệ thống lúc này nhìn người đứng cạnh mình hỏi [Đại nhân, rốt cuộc ai mới là tình thức của người? Hay là...] Tất cả?


[Có những chuyện, phải tự mình nhìn mới biết được đâu mới là chân tình.]