Cuộc Phản Công Của Nữ Phụ!

Chương 56: Lạc Vào Thế Giới Không Có Trong Nhiệm Vụ (19)




Ngữ Kỳ lúc này thực sự đau tưởng chết đi sống lại nhưng cô nhất định vẫn phải gồng sức... Tay túm chặt thành giường, bụng cô đau đến thắt chặt lại như bị xe tải nghiền qua nghiền lại nhiều lần qua bụng, lúc này cô không phân biệt được cô đang đau ở đâu, chỉ cảm thấy sinh mạng phập phồng theo cơn đau vậy. Cơ thể này thậm chí còn yếu ớt hơn cơ thể của thế giới trước.


"Không được vẫn chưa thể sinh, cố gắng gồng nữa, không được ngủ!" Bác sĩ quát cô cố gắng giúp cô thanh tỉnh dù tai cô lúc này đã ù đi câu được câu mất


Mẹ nó... Sinh con liền đau đớn như này sao? Xương cô có cảm giác gãy hết tới nơi rồi! Ngữ Kỳ đau đến mồ hôi hay nước mắt chảy cũng không thể cảm nhận nổi.


"Không ổn, bị khó sinh rồi, chuẩn bị cho mổ!"


"Bác sĩ, nhịp tim không đều, sợ cơ thể bệnh nhân không chịu được!"


Lúc này Ngữ Kỳ có cảm giác mọi thứ bắt đầu nhoà đi chỉ nghe tiếng nói gấp gáp của mấy người, nhưng cô vẫn gồng gắng cắn chặt môi đến bật máu để làm cho mình thanh tỉnh tiếp tục gồng sức.


[Ký chủ, song bào thai có thể sẽ bị huỷ, đây là cốt truyện chính. Ký chủ chỉ là một người làm nhiệm vụ thôi] Hệ thống nhắc nhở thân thiện


[Vậy tại sao còn muốn ra nhiệm vụ giữ đứa con?] Ngữ Kỳ cắn răng vẫn gồng sức trả lời, cô thực sự con mẹ nó muốn bóp chết hệ thống


[Đơn giản vì đây không phải thế giới tôi định sẵn nha~] Hệ thống nhún vai


[Mi không định sẵn mà mi còn dám ném ta vào đây? Ta không cần biết! Ta muốn giữ song bào thai! Nếu ngươi dám để mặc ta, ta xin thề ta sẽ khiến đồ số 9 nhà ngưoi sẽ bị chỉ trích, ta sẽ phá cho ngươi bị tên đầu heo mặc cổ trang mắng...]


[Thôi được rồi, thuốc trợ sản 100 tích phân!]


Ting! Mua trợ sản thành công!


Bên ngoài Tuấn Duật đứng trầm ngâm cả người toả ra áp lực khiến cho người khác không dám đi qua. Hoắc Hạ chạy tới quay ra nhìn Tuấn Duật rồi nhìn phòng mổ thở dài ngồi xuống


"Khúc Thừa Mặc"


Hoắc Hạ ngẩng đầu lên nhìn Tuấn Duật cười nhạt đợi hắn nói tiếp, Tuấn Duật ánh mắt vẫn không di chuyển tiêu cự, vẫn luôn nhìn về hướng Ngữ Kỳ đi vào đó.


"Anh không thấy thế giới này một lần nữa lặp lại thế giới trước sao?" Tuấn Duật chậm dãi hỏi xoay cái nhẫn đeo trên tay như một cách giải trí nhàn chán vào lúc này.


Hoắc Hạ lúc này cong khoé miệng lên nở một nụ cười yêu nghiệt vốn chắc chắn sẽ không xuất hiện, trên tính cách của Khúc Thừa Mặc hắn sẽ chỉ có sự lãnh đạm. Nhưng qua thế giới này hắn biết, hắn dung hoà với thân thể này cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, giống như Khúc Thừa Ân vốn sẽ chẳng bá đạo chiếm hữu như bây giờ mà là dịu dàng mưu mô trói buộc mới giống tính cách thật hơn.


Hoắc Hạ đứng dậy nhìn đồng hồ một chút rồi nhìn Tuấn Duật đáp lại "Đã nhận ra? Khúc Thừa Ân từng yêu Lý Hoà Nhi rồi yêu Ngữ Kỳ, thì ở đây xuất hiện Tuấn Duật từng yêu Kim Lân rồi yêu Ngữ Kỳ. Lý Hoà Nhi yêu ngươi hai người như tri kỷ rồi lại bị thất sủng, Kim Lân là người yêu Tuấn Duật rồi lại bị chia tay. Ta từng yêu Lý Hoà Nhi rồi yêu Ngữ Kỳ, kiếp này Hoắc Hạ chưa từng yêu qua Kim Lân. Ngươi nói xem?"


Tuấn Duật trầm ngâm nhìn vô định vào cánh cửa phòng mổ, "Khí tức của Ngữ Kỳ xuất hiện từ khi nào?" Sau một hồi im lặng Tuấn Duật mới lên tiếng


"Thời gian đầu của cái thai" Hoắc Hạ lười nhác trả lời


"Ngươi không tò mò một chút về Hướng Dực sao?" Hoắc Hạ nói tiếp, hắn cảm thấy Hướng Dực là tên chấp niệm nặng đến biến thái với Ngữ Kỳ, hắn không tin Lý Hoà Nhi có thể xuyên tới đây mà Hướng Dực không tới.


Tuấn Duật lúc này ánh mắt mới cử động quay ra nhìn Hoắc Hạ nở nụ cười khiến lòng người không rét mà run "Không tò mò, hắn xuất hiện liền giết hắn. Mọi thứ sẽ đơn giản hơn đấy"


Hai người nhìn nhau không khí lại một lần nữa lâm vào trạng thái đóng băng, cảm giác gió lạnh lùa qua kẽ tóc vậy.


Bỗng tiếng khóc của trẻ con phá tan bầu không khí, Tuấn Duật cùng Hoắc Hạ trong lòng dâng lên cỗ căng thẳng nhìn chằm chằm vào phòng mổ. Mỗi giây mỗi phút đều như hàng ngàn năm vậy, nhưng không để hai người đợi quá lâu y tá bế hai đứa nhỏ chạy ra.


Tuấn Duật sốt sắng nhìn hai đứa nhỏ mặt nhăn một đoàn như khỉ con, trong lòng có chút ghét bỏ ảo não mà lại vui mừng khó tả "Cho hỏi.."


"Tôi phải đem chúng tới phòng chăm sóc đặc biệt vì sinh non, người nhà bệnh nhân vui lòng đứng đợi không hỏi nhiều" Câu nói như đọc thuộc lòng vậy rồi lướt qua hai người, Tuấn Duật đơ người còn Hoắc Hạ khuôn mặt lạnh tanh không ý kiến nhưng trong mắt tràn ngập ý cười châm chọc.


Ngữ Kỳ lúc này cảm thấy cả người như bị rút hết sức mạnh, mồ hôi làm tóc cô dính lại trên khuôn mặt, đến mức sức để gạt tóc ra khỏi mặt cô cũng không có, muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu.


Con mẹ nó, sau này được sống lại tuyệt đối không lấy chồng! Không sinh con! Thực sự con mẹ nó đau tưởng chết... Ngữ Kỳ cố gắng hít thở thật nhiều sau khi gồng gánh quá sức.


[Tôi biết ký chủ đang cố gắng hít thở hồi sức nhưng tôi phải thông báo với ký chủ một điều] Hệ thống lượn lờ trước mặt Ngữ Kỳ cười trừ làm cô có cảm giác không lành.


[Nói đi, đừng có mà đào hố bổn cô nương!] Ngữ Kỳ nghiến răng, vừa nãy đã đào hố làm song bào thai suýt không sống nổi cô cũng sẽ thất bại nhiệm vụ, bây giờ lại muốn hố cô cái gì đây?


[... À thì... Kim Lân vì hận thù ngút trời đã được hệ thống báo thù tìm thấy giao ước linh hồn, có lẽ lúc này đã thành giao rồi.] Hệ thống cười xuề xoà nói như kiểu hôm nay chúng ta đi ăn tôm hùm đi vậy.


Ngữ Kỳ trợn tròn mắt muốn chửi thề liền rơi vào trạng thái hôn mê... Trước khi hôn mê cô liền có suy nghĩ. Nhất định phải khiếu nại, thứ hệ thống tắc trách vô sỉ...!