Cuộc Phản Công Của Nữ Phụ!

Chương 69: Điền Văn Nam Phụ Muốn Làm Người Qua Đường (8)




Ngữ Kỳ về tới nhà cô thực sự mệt mỏi, muốn ngay lập tức đặt lưng xuống giường. Nhưng cô vừa nằm xuống thì tiếng hệ thống vang lên


[Tình cảm của nữ phụ Giao Hinh từ 30% lên đến 90% rồi. Đã chính thức thành yêu]


Ngữ Kỳ lúc này thực sự không còn cảm giác muốn ngủ tí nào... Cô giật nảy người ngồi dậy hoang mang, yêu? Cơ mà cô là.. thẳng nha! Ngẫm lại một chút thấy dù gì cô cũng sẽ được rút hồn ra khi có cử chỉ thân mật, thì liền cảm thấy mọi thứ đều ổn.


[Tiếp nhận cốt truyện liên quan đến Giao Hinh?] Hệ thống hỏi rò


Cô chưa kịp nói gì thì một loạt ký ức dào dạt vào đầu có chút đau. Dù được vắn tắt nội dung nhưng khi xem nó cô vẫn nhíu chặt mày...


Hoá ra cốt truyện chung chỉ là một góc cạnh nào đó, nó hoàn toàn đúng với những gì của cốt truyện cho tới khi Ngữ Kỳ Tiêu Du chết, Giao Hinh sau đó vẫn theo đuổi Thiên Mạc nhưng rồi cô nhận ra bản thân hoá ra không yêu Thiên Mạc đến điên cuồng như vậy, cô nhớ một người... Cô biết cô khá điên rồ khi anh chết rồi cô mới nhớ tới, cô cố gạt bỏ những suy nghĩ đó đi bằng cách tiếp tục kiên trì nhưng chính bản thân cô không kiên trì nổi. Cô nhớ người ân cần bên mình mọi khi, cô nhớ người vì mình mà làm tất cả không hề đòi hỏi kia. Cô biết cô ích kỉ nhưng có một câu chưa bao giờ sai... Khi mất đi nó rồi mới biết nó quý giá ra sao...Giao Hinh không còn tiếp tục theo đuổi Thiên Mạc nữa, cô điên cuồng học piano để thả tâm trạng mình vào trong đó. Cứ như vậy một năm hai năm trôi qua... Giao Hinh trở thành nghệ sĩ nổi tiếng về đàn piano, bên cô luôn có người giới thiệu để ra mắt nhưng cô đều uyển chuyển từ chối. Dù gia đình liên tục nhắc tới hôn sự nhưng cô vẫn bỏ ngoài tai.


Cho tới khi mẹ của cô thở dài vỗ vai cô nói "Giao Hinh, con bỏ xuống cố chấp trong lòng đi, Tiêu Du đứa nhỏ nó cũng không muốn thấy con như này đâu. Đi thăm mộ của đứa nhỏ đi, con đã 4,5 năm nay không đi thăm mộ rồi. Mỗi lần tới ngày giỗ của nó con đều đánh đàn đến chảy cả máu, như thế không ổn đâu."


Giao Hinh im lặng thật lâu không trả lời làm mẹ cô thở dài một hơi cảm thấy có chút bất lực, vỗ vai cô rồi đứng dậy. Cô vẫn nhớ... Giỗ đầu của Tiêu Du, cô mua một bó hoa huệ trắng to, đi tới nơi chôn cất Tiêu Du bỗng cô dựng lại nhìn...


Đằng trước là Nhiên Thanh đang trầm mặc đứng đó, nước mắt đang rơi đến lã chã. Giao Hinh nhíu mày nhưng cô quyết định đứng đợi Nhiên Thanh rời đi, lỗi không phải do Nhiên Thanh nhưng phàm là nữ nhân, cô không thể cảm hoá từ ghét thành thích được. Chỉ có thể chuyển hoá từ ghét thành không thích không ghét mà thôi.


Cô thấy Nhiên Thanh lầm bầm cái gì đó thì cố ghé tai lại gần để nghe...


"Tiêu Du... Anh có ghét em không? Em biết em có hối lỗi bao lâu thì cũng không hết được, em biết giờ phút này nói những lời nói này cũng chẳng còn ý nghĩa gì... Em... Thích anh... Vẫn thật tâm thích anh cho tới tận bây giờ. Dù trong lòng em biết tình cảm của Thiên Mạc với em rất quan trọng, nhưng em lại không thể kìm lòng thích anh..." nói được một hồi thì Nhiên Thanh cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên mộ Tiêu Du, nước mắt cứ thế rơi càng dày hơn.


Giao Hinh rơi bó hoa huệ kia xuống đất nhưng cô cũng không để ý trợn mắt nhìn Nhiên Thanh, Nhiên Thanh thấy tiếng động cũng quay lại nhìn cô. Nhưng trong ánh mắt dù lúc đầu có ngạc nhiên, nhưng hoàn toàn không có ý che dấu phần tình cảm đang cuộn trào trong mắt của mình cho Giao Hinh thấy.


Cô nhìn Nhiên Thanh một hồi lâu rồi lùi lại... Giao Hinh chạy khỏi đó, cô không biết tại sao cô lại chạy ra khỏi đó nữa, nhưng cô cảm thấy cô không xứng đáng... Cô không xứng đáng đứng trước mộ của anh xin sự tha thứ. Cô hoàn toàn không! Từ đó cô hoàn toàn không đi tới nơi đó nữa.


Sau một hồi nhớ lại, Giao Hinh cười nhẹ đứng dậy đi dạo một chút... Bỗng một bóng lưng đi qua...


... Tiêu Du!?


Giao Hinh trong đầu chỉ mỗi suy nghĩ đó khi thấy người đi lướt qua cô, cô điên cuồng đuổi theo bóng dáng đó đến tận khi đuổi thẳng vào ngõ hẹp nhỏ tối ẩm ướt, bóng dáng đó đứng lại quay lưng về phía cô.


Giao Hinh miệng mấp máy tay run nhưng vẫn giơ lên tiến về phía cái bóng kia, cô chưa chạm vào thì cái bóng kia đã quay lại...


"Tiêu Du?!" Giao Hinh như nhìn thấy anh phiên bản 20 tuổi khi còn học đại học vậy.


Người có khuôn mặt giống y hệt Tiêu Du kia hoàn toàn không có phản ứng gì, Giao Hinh chạy lại gần dang rộng tay ra ôm chặt lấy người kia.


"Tiêu Du!!!"


Nhưng cái khoảng khắc hạnh phúc thì lúc nào cũng ngắn ngủi, cô nghĩ như vậy... Cảm giác đau đớn nhói lên làm cô cúi xuống nhìn xuống bụng mình bị cắm một con dao, máu vẫn còn đang chảy...


Giao Hinh lúc đầu có chút hoảng, nhưng rồi cô bình tĩnh hẳn, nước mắt đã cạn mấy năm nay cuối cùng cũng rơi xuống, cô nhướng người lên nhìn khuôn mặt giống y hệt người cô mong nhớ kia. Khẽ vuốt ve các đường nét rồi hôn lên môi mềm, chỉ là nó lạnh ngắt...


"Là em sai... Em trả mạng cho anh đây... Tiêu Du..."


Rồi cô buông thõng tay xuống... Lúc này người bị cô hôn đôi mắt hiện lên nét robot rò xét cô rồi kết luận.


[Có khí tức giống Lý Hoà Nhi và Báo Thù nhưng không phải. Giết nhầm người rồi 09. Hệ thống sẽ báo lỗi cho đại nhân vì phá cốt truyện.] 01 lạnh nhạt nói, nó bị 09 kéo đi đòi giết người dùm vì 09 đang làm nhiệm vụ, kết quả 09 cho sai số liệu. Nó đâu ngu mà nhận nó làm. Cái nồi này, nó không cõng!


[ấy đừng đừng, ta bị sai sót, đừng có thông báo với đại nhân!] 09 đang im re chuẩn bị chuồn thì vội vàng nói.


01 nhìn Giao Hinh đã lạnh trong tay rồi biến cô thành một đốm nhỏ, 09 ngạc nhiên kêu [Này này, 01, tính làm gì? Cô ta không thể thành ký chủ!]


[Cho cô gái này sống lại trong khi ký chủ ngươi làm nhiệm vụ đi, giết nhầm sẽ làm thế giới này sụp đổ. Lúc đó hậu quả chúng ta không gánh được 09. Dù mi có gánh được nhưng ta thì không] 01 lạnh nhạt nói.


[... Được...] 09 thoả thuận.


Cơ mà đoạn này tất nhiên 09 không cho ký chủ thấy, chỉ cho cô thấy tới đoạn Giao Hinh bị đâm chết. Nó mới không ngu hừ hừ... 01 không cõng nồi cho nó thì có ký chủ nha~


"..." luôn có một hệ thống ép ta cõng nồi cho nó...