Bé là Mộ Mễ Hinh, là con út, năm nay 4 tuổi. Ba mẹ, hai anh trai, ông ngoại và cậu ai cũng yêu thương bé. Ba ngày nào cũng bế bé đi chơi, mẹ ngày nào cũng nựng bé, hai anh lúc nào cũng cưng chiều bé, ông ngoại và cậu ngày nào cũng nói nhớ bé. Bé cảm thấy rất vui vì ai cũng quan tâm mình. Bé muốn sau này có thể trở thành một người nổi tiếng như mẹ. Nhưng mà bé thấy mẹ cũng mệt lắm, có lúc mẹ phải rời nhà một tháng liền. Nhưng mà mẹ không bao giờ nói mệt mỏi, mẹ còn rất vui!
Ai cũng nói bé có gương mặt y hệt mẹ, rất xinh đẹp. Nhiều cô giáo, thầy giáo ở trường thường cho bé kẹo rồi bảo mẹ cho chữ kí. Bé cảm thấy lạ nhưng không nói cho mẹ, chỉ nói với thầy cô rằng mẹ bận lắm. Nhưng mà ngày nào bé cũng có kẹo ăn từ thấy cô. Cho đến một ngày mẹ phát hiện vỏ kẹo trong gặp bé, cả hàm răng bị kẹo bào mòn, mẹ đã đến trường bé để xin lỗi thầy cô và nhờ họ trông chừng bé. Bé cảm thấy khó hiểu, sao thầy cô cho bé kẹo mà mẹ lại xin lỗi? Nhưng từ sau khi mẹ đến trường, thầy cô không cho bé kẹo nữa mà là… trái cây. Thầy cô nói ăn nhiều kẹo không tốt nên bảo bé ăn trái cây.