Cuộc Sống Của Một Hải Tộc Trên Đất Liền

Chương 1: Cửa hàng sửa chữa điện tử Lão Ngư




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nước biển ở bên người nhẹ nhàng dập dờn, con sóng màu lam nhạt lóng lánh, những con cá nhỏ đầy màu sắc thản nhiên lướt qua trước mắt, toàn bộ thế giới tựa như một bản giao hưởng tĩnh lặng, đẹp đẽ mà yên bình, làm cho thể xác tinh thần khoan khoái.

Vào lúc này, một con cá heo đột nhiên lao qua như gió, soạt một tiếng, vọt ra mặt biển, mang theo một mảnh bọt nước.

Ngư Du mở mắt ra, toàn thân ướt sũng nằm ở trên giường, lẳng lặng nhìn trần nhà, bên tai mơ hồ còn có thể nghe được âm thanh của sóng biển.

Sau năm 10 tuổi thức tỉnh huyết thống Hải tộc, khi đang say giấc, cô thường xuyên vô tri vô giác mà lọt vào trong biển rộng, mỗi lần tỉnh lại toàn thân đều ẩm ướt. Vì tránh phải thường xuyên giặt ga giường, hiện tại, cô đều ngủ trên giường nệm hơi.

Ngư Du xuống giường, đi vào phòng tắm tắm rửa một hồi, thay một bộ quần áo rộng rãi, thoải mái, cầm lấy dây cột tóc buộc lại mớ tóc rối vẫn còn ẩm ướt sau lưng, đeo kính mắt lên, dưới mắt kính là một đôi mắt phượng hẹp dài.

Ngư Du không bị cận thị. Chỉ là từ khi thức tỉnh huyết thống Hải tộc, con ngươi của cô trở nên khác thường. Thị lực của cô trên đất liền và dưới nước khác nhau hoàn toàn.

Sau khi sửa soạn xong xuôi, Ngư Du ra khỏi phòng, xuống lầu một chính là cửa hàng của cô, chuẩn bị mở cửa kinh doanh.

Cô mở một cửa hàng sửa chữa thiết bị điện tử gần "chợ Hoa Chim Cá" lớn nhất ở thành phố A. Công việc chính của cô bao gồm sửa chữa máy tính, điện thoại di động, đồ gia dụng, kỹ thuật số và các sản phẩm công nghệ khác. Kỹ thuật sửa chữa của cô không tệ nhưng vị trí cửa hàng không tốt, doanh thu ảm đạm và đang ở trong tình trạng thua lỗ quanh năm.

Mặc dù vậy, cô vẫn không có ý định đổi nghề. Một mặt là bởi vì cửa hàng là di sản bố mẹ* để lại, mặt khác cô cảm thấy bản thân rất hứng thú với sản phẩm công nghệ, cuối cùng thì bởi thân phận Hải tộc của mình.

Biển cả gần như trở thành một phần của cơ thể cô sau khi thức tỉnh. Thủy triều lên xuống, sự vận động của dòng hải lưu, nhiệt độ và áp suất cùng sự sinh sôi nảy nở của các sinh vật biển khác nhau đều sống động trong tâm trí cô.

" A, may quá, nơi này có một cửa hàng sửa chữa....sửa chữa điện tử Lão Ngư? Cái tên thật kỳ lạ." Một giọng nói trong trẻo vang lên, ngoài cửa xuất hiện một đôi nam nữ trẻ tuổi.

Ngay khi bước vào cửa hàng, họ liền đứng hình một lúc. Rõ ràng là một cửa hàng sửa chữa điện tử, nhưng cảnh tượng trong cửa hàng lại làm cho bọn họ nghĩ rằng mình vào sai chỗ rồi. Không gian rộng hơn 90m vuông, hàng chục bể cá lớn nhỏ được sắp xếp gọn gàng ở bên trái và bên phải. Có rất nhiều cá cảnh trong bể cá, giống loài phong phú, màu sắc rực rỡ, khiến người ta hoa mắt.

"A, đây là loại cá gì? Đẹp quá!" Cô gái cúi xuống trước một bể cá, và nhìn vào một con cá đuôi xanh lưng vàng, nói mới người bạn trai bên cạnh với sự phấn khích.

"Nếu em thích thì mình mua một con về nuôi." Thanh niên thản nhiên nói.

Cô gái kích động, quay đầu hỏi Ngư Du đang đứng sau quầy: "Bà chủ, đây là loại cá gì, bán thế nào vậy?"

Ngư Du nhìn con cá kia một chút và trả lời: "Đây là cá thần tiên đuôi nhạn cái (Genicanthus melanospilos-female), không bán!"

"A, vì sao vậy?" Cô gái có vẻ bối rối hỏi.

"Nơi này là quán sửa chữa, không phải cửa hàng cá." Ngư Du nhẹ giọng: "Nếu cô muốn mua cá cảnh, cô có thể đến chợ Hoa Cá Chim cách đây 50m."

"Ây..." Cô gái lúc này mới phản ứng lại, mình tới đây sửa điện thoại, không phải tới mua cá. "Thật ngại quá, bà chủ, làm phiền cô giúp tôi kiểm tra cái điện thoại này."

Cô gái đến trước quầy,đưa điện thoại cho Ngư Du, mắt lập tức nhìn về các vật dụng trong quầy thủy tinh, bao gồm điện thoại di động, máy ảnh kỹ thuật số và nhiều thiết bị khác, đằng sau còn trưng bày nồi cơm điện, lò vi sóng, máy sấy tóc, các loại đồ gia dụng nhỏ khác và các món đồ chơi điều khiển từ xa với hình dạng khác nhau. Nếu không nhìn đến bể cá hai bên, đây đúng là một cửa hàng sửa chữa đúng quy củ.

"Di động của cô không có vấn đề gì lớn cả, chỉ là bị ngấm nước." Ngư Du sửa rất nhanh, đem di động trả về cho cô gái.

"Cảm ơn, bao nhiêu tiền vậy?" Cô gái kiểm tra lại vài lần, quả nhiên khởi động lại bình thường.

"Không cần, vấn đề nhỏ này cô cũng có thể xử lý được."

Cô gái ngạc nhiên nhìn về phía Ngư Du, lần đầu tiên gặp được một chủ quán tốt bụng như vậy, trước kia lúc đi sửa chữa tại cửa hàng khác, ngay cả khi không có vấn đề gì thì giá khởi điểm là 50 khối.

"Vậy thì cảm ơn bà chủ." Cô gái không nói thêm gì nữa, ngọt ngào nói cảm ơn, rồi lập tức nhìn về con cá thần tiên kia: "Bà chủ, cô thật sự không bán sao?"

"Không bán." Trên thực tế, cũng không hẳn không bán mà là con cá kia với cô gái này không hợp nhau, không có duyên.

Tất cả cá cảnh trong tiệm Ngư Du đều là cá già yếu, bệnh tật được mua về từ các địa phương khác, sau khi được cô điều trị, hầu hết trong số chúng đều khỏe mạnh trở lại. Cô không bán cá, trừ khi bọn chúng yêu thích người mua và muốn sống cùng với họ.

"Thật đáng tiếc." Cô gái cầm lấy điện thoại, thất vọng cùng bạn trai bước ra cửa hàng.

Sau khi ra cửa,thanh niên cười nói: "Nếu thích vậy, anh dẫn em đến chợ Hoa Chim Cá nhìn xem". Cô gái suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: "Được rồi, em cũng chỉ hứng thú nhất thời. Nếu thật sự mua về, em sẽ làm chết cá mất, không nên hại bọn chúng."

"Vậy được rồi, chúng ta đi bên kia dạo chơi." Thanh niên cũng không kiên trì thêm, đưa cô gái sang bên kia đường.

Sự xuất hiện và rời đi của hai người cũng không ảnh hưởng đến Ngư Du, cô ngồi trước quầy, tập trung nghiên cứu sơ đồ mạch điện, luyện tập tháo rời và lắp ráp linh kiện. Mười ngón thon dài đưa qua lại giữa các linh kiện khác nhau, tách ra và kết hợp linh hoạt mà nhanh chóng.

Đây là bài tập về nhà hàng ngày của cô. Kể từ khi quyết định đi theo con đường kỹ thuật, cô đã học các môn liên quan và thu thập được nhiều sách chuyên nghiệp. Cô đã mất mấy năm để trở thành thợ sửa chữa kỹ thuật, kiến thức cơ bản rất vững chắc. Nhưng kỹ thuật muốn nâng cao hơn thì không phải chỉ cần học đủ là được mà chỉ có thể lấy cảm hứng từ các sản phẩm khoa học công nghệ khác nhau.

Đang nghiên cứu, điện thoại di động đột nhiên rung lên.

Ngư Du lấy di động ra. Điện thoại di động của cô có hình dạng rất đặc biệt. Các cạnh của thân máy hơi cong, vỏ máy có hoa văn hình xanh lá cây, nhìn tựa như một con rùa đen rụt đầu rụt đuôi.

Màn hình khóa tự động mở, ngay sau đó hiện ra hình ảnh bản đồ, dấu định vị sáng nhấp nháy, bên cạnh có một dòng chữ: [ Có cá ở đây. ]

Ngư Du thuận miệng hỏi: "Cá gì?"

Màn hình di động đột ngột thay đổi từ hình bản đồ sang một hình ảnh Baidu: [ Cá hề màu vàng đỏ, trưởng thành, bệnh tình nguy kịch, yếu ớt. ]

"Đã biết." Ngư Du cầm điện thoại lên,treo bảng tạm đóng cửa, lái xe điện chạy đến mục tiêu.

[ Rẽ phải 200m về phía trước. ]

Ngư Du đi theo con đường đến chợ bán thức ăn gần thành Nam, dừng lại trước cửa của một cửa hàng bán cá cảnh cũ.

Cất điện thoại di động đi, Ngư Du bước vào cửa hàng, quan sát xung quanh, có hơn 20 cái bể cá với vật liệu thông thường và chất lượng nước trung bình. Hầu hết các loài cá cảnh đều ở trạng thái khỏe mạnh ở tầm trung, tình huống này không nghiêm trọng lắm, chăm sóc đúng cách sẽ không gây ra vấn đề gì lớn.

Ngư Du nhìn vào bể cá nhỏ trong góc,bên trong chỉ có duy nhất 1 con cá hề, đây là con cá mà cô muốn tìm.

"Mỹ nữ, cô thích loại cá nào? Thử nhìn xem, cửa hàng chúng tôi có đầy đủ các loại cá cảnh, giá cả phải chăng." Ông chủ trung niên của cửa hàng cười chào hỏi.

Ngư Du ngoảnh mặt làm ngơ, khom người dựa sát vào bể cá, cẩn thận xem xét cá hề màu vàng đỏ đang bệnh tình nguy kịch. Da đã xuất hiện những vết đốm vàng nhạt, kèm thêm vết nứt và đôi mắt hơi lồi ra. Đây là dấu hiệu của bệnh lao phổi, hơn nữa bệnh tình tương đối nghiêm trọng. Trong trường hợp bệnh lao cấp tính, cá bị nhiễm bệnh sẽ chết trong vòng một hoặc hai ngày, còn có khả năng gây truyền nhiễm ra ngoài.

"Ông chủ, con cá này giá bao nhiêu tiền?" Ngư Du chỉ vào trong bể cá hỏi.

Ông chủ đầu tiên liếc nhìn con cá hề một cách nghi ngờ, sau đó lập tức cười và nói: "Mỹ nữa, tôi cũng không lừa cô, con cá này bị bệnh, nếu cô thành tâm muốn mua thì tôi lấy cô 39 khối. Tôi đưa thêm cho cô 2 viên Chloramphenicol, trở về chăm sóc thật tốt, nó sẽ bình phục sớm thôi."

Ngư Du lắng nghe lão nói rất chân thành, nhưng thực tế cũng chẳng phải ưu đãi gì. Một con cá hề khỏe mạnh cũng chừng 50 khối và một con cá bệnh tình nguy kịch lại còn dám ra giá 39 khối.

"5 khối." Ngư Du cũng không cùng lão nói nhiều, trực tiếp ra giá.

"5 khối?" Mặt ông chủ kinh ngạc. "Đây chính là cá hề vàng đỏ, không phải giống loại cá đen bình thường. 5 khối tiền có thể mua được một con cá vàng đó!"

"Nó bị bệnh lao phổi, chỉ sợ không cứu sống nổi. Mấy ngày nữa, ông cũng chỉ có thể vứt bỏ."

Ông chủ nghe xong, trong lòng biết đụng tới người trong nghề, không khỏi khó hiểu: "Cô đã biết rõ, vì sao còn muốn mua?"

"Mua về làm tiêu bản." Ngư Du thuận miệng giải thích.

"Được thôi, 5 khối tiền cô lấy đi."Ông chủ mất hết cả hứng vẫy tay.

Năm phút sau, Ngư Du cầm theo một túi nylon chứa cá hề đi ra cửa hàng, cẩn thận đem nó bỏ vào cốp xe, sau đó lái xe điện trở về cửa hàng.

Con cá hề bị bệnh thực sự rất nặng. Với năng lực của Ngư Du cũng không thể trị khỏi, nhiều nhất chỉ có thể giảm cơn đau của nó. Cô đem tay vươn vào trong bể nước, con cá hề liền tiến lại cọ sát thân mật.

Ngư Du hỏi: "Em muốn trở về biển rộng hay muốn ở lại đây?"

Cá hề bơi xung quanh ngón tay của cô một vài vòng, trong miệng phun ra mấy cái bong bóng.

"Được rồi, vậy thì ở lại đi." Ngư Du liếc nhìn một vòng trong cửa hàng, cuối cùng dừng lại ở một chiếc iPad. Cô lấy chiếc iPad này ra và đặt ở trước bể cá: "Em thích tạo hình này không?"

Cá hề căn bản không có thẩm mỹ, Ngư Du nói cái gì thì chính là cái đó.

Ngư Du cười cười, một tay nâng ipad, một tay bọc lấy cá hề. Một lát sau, cá hề chậm rãi bơi tới trên mặt nước, sau đó biến mất không còn tăm tích. Mà chiếc iPad kia, ban đầu là lớp vỏ màu trắng bạc, bỗng nhiên biến thành vàng cùng màu đỏ đan xen, màn hình cũng tự động sáng lên, tất cả phần mềm theo thứ tự mở ra, giống như là toàn bộ trúng virus.

"Quy Gia Gia, cá hề giao cho ông dạy dỗ nha." Ngư Du đem điện thoại mai rùa đặt ở bên cạn ipad.

Màn hình điện thoại di động tự động sáng lên, kết nối với iPad và bắt đầu truyền dữ liệu.

Hai màn hình, một lớn một nhỏ, giống như đang dạy học, các thao tác khác nhau hiện lên trên màn hình.

"Quy Gia Gia, cá hề lấy tên gì bây giờ?" Ngư Du bớt chút thời gian nói một câu.

Một từ điển điện tử bật lên trên màn hình của điện thoại di động và xuất hiện hai từ được tạo ngẫu nhiên: 【 A Phạ 】

Cá hề A Phạ (ipad)

* Ở bản raw là 养父母 / yǎng fù mǔ/: bố mẹ nuôi. Nhưng khi đọc hết truyện thì mình cảm thấy đây là "một hạt sạn to đùng" đến từ vị trí tác giả. Nên mình xin phép được đổi. Hi vọng các bạn thông cảm.

🎏 Cá hề vàng đỏ

chapter content


🎏Cá thần tiên đuôi nhạn

chapter content