Bữa cơm bình yên chốn thôn quê nhưng chứa đựng đầy tình cảm ấm áp, ẩn hiện lên khung cảnh một đại gia đình ở làng quê làm cho con người nào khi nhìn vào đều có ý thôi thúc mong muốn trở về nhà.
Xong bữa tối thì gia đình nhà nàng chuyển ra phía bàn ngoài sân ngồi uống trà ôn lại chuyện cũ, nàng thì lại muốn xuống bếp làm một món gì đó cho phụ mẫu và mọi người ăn chơi lúc nói chuyện.
Nghĩ là làm trước hết, nàng ghé vào bên tai Tôn Ngạn luyên thuyên mấy câu, rồi nhẹ nhàng đứng dậy cước bộ đi hướng nhà bếp chuẩn bị một ít nguyên liệu cần dùng cho món ăn, trong đó phải kể đến nào là đường, lạc, mè,....
Sau khi đã có đầy đủ nguyên liệu, nàng liền bắt tay vào làm, đầu tiên là đặt một cái nồi nhỏ lên bếp lửa, cho tiếp vào một chén đường một ít nước, chờ nồi bất đầu nóng lên nàng dùng một cái vá gỗ quậy đều lên để đường tan và không dính đáy nồi, rồi chờ cho nước đường sôi hết lên thì nàng dùng một cái bát nước đã chuẩn bị từ trước, nàng lấy cái vá múc ít nước đường cho vài giọt xuống bát khi nào thấy nó hơi cứng lại và kéo ra sợi là đã được.
Sau đó nàng lấy ít dầu quét sơ qua một cái mâm, cho hết số đường trong nồi ra mâm, trong khi chờ cho đường nguội bớt thì nàng lại làm việc khác.
Trong lúc nàng đang cậm cụi trong bếp thì ở cửa bếp đã có mấy cái đầu nhỏ thập thò nhìn vào. Theo thứ tự từ phải sang trái là Tiểu Yên, Bánh Bao, Linh Nhi, Thạch Đầu, chờ tới lúc nàng phát hiện thì phía sau bốn đứa nhỏ đã có bóng hình to lớn của phu quân nàng, nhìn những đứa nhỏ đứng ở cửa phòng bếp, có chút sợ hãi nhìn chằm chằm Tôn Ngạn, như vừa làm việc gì sai bị bắt, thật tội nghiệp làm sao.
Tôn Ngạn vóc dáng cao lớn, lúc không cười gương mặt đã có bảy phần mặt lạnh, tụi nhỏ bình thường có chút hơi e ngại chàng.
Nếu không phải lúc nảy tụi nhỏ chơi mệt muốn tìm nương thì mấy tên nhóc này làm sao mà đứng ở cửa bếp thập thò được, thêm nữa thấy nương đang bận làm việc gì đó trong bếp lại sợ làm phiền đến nương nên tụi nhỏ do dự nửa muốn vào nửa không muốn vào cứ đứng thập thò cho đến khi bị phát hiện.
Tôn Ngạn cũng hiểu được tụi nhỏ này sợ hắn, vì thế liền tiến lên hai tay bế hai đứa Bánh Bao và Linh Nhi vào lòng, tiếp đến bày ra bộ mặt lạnh hướng đến Tiểu Yên và Thạch Đầu trêu:" Bốn tên nhóc con này, sao không chơi trong phòng mà lại chạy ra đây nhìn trộm hả?"
Linh Nhi nhìn thấy bộ dáng của Tôn Ngạn "Oa...oaaaa..."khóc rống lên làm cho nàng giật mình liền xoay người lại thì thấy Linh Nhi được phụ thân ôm trong lòng khóc to liền buông hết việc xuống chạy lại ôm bé từ người phu quân qua mình nhẹ giọng nhỏ nhẹ dỗ dành.
Nàng một bên dỗ dành một bên trừng mắt liếc Người gây chuyện một cái, vội vàng đem Linh nhi ôm bé mang vào bếp cùng mình không quên kêu người nào đó dẫn theo tụi nhỏ lại vỗ vỗ lưng bé dỗ:" Linh Nhi ngoan nào, ngoan nào, không khóc nào, phụ thân dọa con sợ sao, đừng sợ, nương đánh phụ thân vì đã làm Linh Nhi sợ nha".Nói rồi nàng giả vờ tiến về phía Tôn Ngạn đánh lên người chàng một cái nhẹ.
Mặc dù vậy nhưng mãi lúc sau Linh Nhi mới thút tha thút thít ngừng khóc, chui vào trong lòng nàng lại trộm nhìn về phía Tôn Ngạn.
Tôn Ngạn phía sau cũng đưa tụi nhỏ tiến lên, hắn cũng chỉ tính đùa tụi nhỏ xíu thôi, không ngờ lại dọa bé con khóc lên liền thay đổi bộ mặt lạnh bằng một nụ cười nói "Linh Nhi ngoan, phụ thân chỉ muốn trêu tụi con thôi, đến đây nào, cùng Bánh Bao chơi nào, đợi lát nữa cho con ăn món ngon được không? Đừng sợ nữa được không, phụ thân hứa từ nay về sau không dọa con nữa ha".
Linh Nhi lúc này hết khóc thút thít nữa mà chuyển sang đưa hai tay về phía Tôn Ngạn cười tươi muốn được ôm.
Tôn Ngạn thấy vậy biết bé con đã hết sợ, đưa tay ôm bé vào lòng, lại nhìn về phía Bánh Bao khen ngợi:"Bánh Bao nảy giờ không bị dọa khóc, đúng là giỏi mà, thôi được rồi, giờ làm phiền nương nhiêu được rồi, bốn đứa tụi con nhanh đi ra ngoài ngồi chơi với ngoại tổ phụ và tổ mẫu của tui con đi, để phụ thân và mẫu thân làm món ngon đem ra sau a".
Dặn dò xong Tôn Ngạn thả hai đứa nhóc xuống đưa cho Tiểu Yên và Thạch Đầu dẫn chúng ra ngoài, còn không quên xoa đầu Tiểu Yên và Thạch Đầu bảo:" Hai đứa lần sau có gì không tìm được nương thì tìm ta, không phải sợ, ta lúc nảy chỉ trêu tụi con thôi", xong lại cùng nàng xoay người vào phòng bếp kéo kẹo, nảy giờ thì kẹo cũng đã nguội.
Để kéo kẹo ngon thì rất cần người có sức lực nên là để Tôn Ngạn ra tay chính là điều đúng đắn nhất, chỉ riêng cánh tay cơ bắp đã thấy làm nên chuyện, thêm việc kéo kẹo không cần phải tỉ mỉ hay gì chỉ cần dùng sức là được, nhờ sức lực mạnh mẽ của chàng, không bao lâu thì kẹo từ màu trong đã chuyển sang màu trắng đục, nàng sau đó để số kẹo xuống mâm, tiếp dùng cái cán gỗ cán kẹo hơi mỏng ra vừa phải, xong lại cho số lạc rang đã tách võ để vào chính giữa làm nhân rồi cuộn tròn lại như khúc gỗ dài.
Sau khi hoàn thành xong hết, nàng tỉ mỉ dùng tay se tròn một đầu kẹo rồi kéo từ từ dài ra bằng tầm ngón tay rồi lại cắt ra từng khúc vừa ăn là đã xong.
(hình ảnh minh họa nha, tất cả chỉ là do mình xây dựng lên một thế giới ảo, mong mọi người góp ý thêm và nếu có gì không đúng mong mn bỏ qua).
Cuối cùng món kẹo kéo đã hoàn thành, chờ nàng dọn dẹp lại căn bếp một xíu thì liền cùng tướng công mang đĩa bánh lên sân cho mọi người trong nhà cùng dùng thôi.