Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 33




(Từ chương này trở đi, tác giả thay đổi xưng hô một chút. VD: sẽ gọi là Từ thị thay cho Chu Từ thị, Dương thị thay cho Chu Dương thị nhé mn).

Trước khi Chu Đông Sinh ra khỏi cửa, thê tử hắn đã dặn dò hắn lưu ý Từ thị đưa Châu Nương về nhà vì chuyện gì.

“Ngàn vạn lần là làm mai cho Châu Nương,” Dương thị nói, “Vốn chàng mới là lão Đại, chuyện cửa hàng cha mẹ lại cho Nam Sinh quản, nếu cho đệ ấy cưới cháu ruột mẹ, sau này cái nhà này đều do đệ ấy quản hết.”

“Nàng đừng có nói mò, không phải cha mẹ đã nói, mọi người cùng nhau kiếm tiền, người người đều được phân chia. Cửa hàng để cho Nam Sinh quản vì đệ ấy biết chữ.” Chu Đông Sinh xem thường, “Nàng xem Nam Sinh bận rộn, bận việc mua bán cửa hàng không nói, chính là ra ruộng làm việc, lên núi săn thú, đi hết nhà này đến nhà kia, nhập hàng vói mọi người trong thôn, đệ ấy có làm ít chút nào không? Nàng xem có phải đệ ấy thường xuyên tối ngày không ở nhà không? Có khi cơm không kịp ăn, cha mẹ không để cho ta quản, không phải vì không nỡ ta có vợ con phải chăm sóc, ta đây mệt mỏi nàng không đau lòng sao?”

“Cái đồ đầu gỗ nhà chàng sao ta phải đau lòng?” Dương thị liếc nam nhân một cái, “Cho dù không nói đến chuyện gia nghiệp, làm chị em dâu với Châu Nương không phải chuyện tốt, sau này trong mắt mẹ chỉ có cháu ruột, ta đây thê tử Đại nhi không biết chỗ đứng ở đâu đây.”

“Mẹ không phải người như thế…” Lời còn chưa nói hết, nhận được ánh mắt thê tử ‘mẹ chàng chính là người thiên vị’, Chu Đông Sinh ngượng ngùng, “Nàng lo lắng lung tung làm gì, ta thấy Nam Sinh đối với Châu Nương không khách khí chút nào, chính là cha và ông nội sẽ không nhả ra đâu.”

“Thế sao đột nhiên mẹ lại đưa Châu Nương trở về? Không thể là không thành thân, chàng xem Châu Nương kia cao hứng thành dạng gì.”

Chu Đông Sinh nghi ngờ.

Hắn chạy xe một đường, ngay trước mặt Châu Nương không dám hỏi, cứ như vậy ba người đến Từ gia thôn, vào sân nhà Đại cữu hắn, nhìn sắc mặt mẹ hắn không giống như có chuyện vui, không thấy ai vội hỏi mẹ: “Mẹ, Nam Sinh và Châu biểu muội có phải…?”

“Không phải.” Từ thị hiểu câu hỏi ý tứ của Đại nhi, trực tiếp phủ nhận, “Ta nghĩ sắc mặt cậu mợ sẽ không tốt, con ở đây không được nói lung tung.”

“Vâng.” Chu Đông Sinh yên tâm, điệu bộ của Đại cữu và mấy huynh đệ hắn cũng không thích, không cưới khuê nữ bọn họ làm thê tử Chu gia là tốt nhất. Về phần nhăn mặt, hôm nay nhìn một chút không ngại.

Cha mẹ Châu Nương nhìn bọn họ không nói trước, đột nhiên trở về, cho là chuyện có biến, hơi lo sợ bất an, nhưng thấy sắc mặt khuê nữ vui mừng, hỏi: “Có phải đã có lời chắc chắn rồi không?” Châu Nương mặc dù lắc đầu, nhưng trên mặt vui mừng, phu thê bọn họ cho là chuyện tình đã chắc chắn, tám phần lần này vội tới là nói rõ sự việc.

Mông thị – mẹ Châu Nương vui mừng nhướng mày, lấy trà nóng và trái cây cho tiểu cô vào cháu ngoại trai, chào hỏi, “Tiểu cô, mọi người ngồi đi, ta đi nấu cơm, hôm kia cha Châu Nương cầm hai con gà núi về, xào cùng măng ăn ngon vô cùng, buổi trưa chúng ta ăn cái này, ta đi chuẩn bị.”

Từ thị nhìn trên bàn ăn, là đồ của cửa hàng nhà mình, xem ra Đại ca bà chẳng những đòi bạc, đồ cầm không ít, nhà mẹ đẻ như vậy không phải làm mình mất hết mặt mũi sao? Bà ở nhà chồng làm sao ngẩng đầu lên được? Sau này con dâu học theo, bà muốn quản, cũng không quản được.

Lập tức trong lòng hỏa khí bôc lên, Đại ca ngồi ở vị trí chủ vị đắc chí vừa lòng, “Huynh lại đòi bạc Nam Sinh sao? Những thứ trái cây này cầm trên cửa hàng về sao? Còn có gà núi, huynh rốt cuộc còn cầm những thứ gì?”

Cha Châu Nương – Từ lão sắc mặt cứng đờ, chột dạ, nhưng lại bất mãn, “Muội tử, cái gì mà đòi với không đòi, đại cữu cầm một hai thứ không đáng tiền, hơn nữa…”

Từ thị cắt đứt lời hắn, “Chúng ta thu mua gà núi từ người bên cạnh, hai con gà trừ giá vốn, nhân công, chỉ thu được hai đồng, huynh nói ăn là ăn, thiếu tiền vốn không phải chúng ta sao? Trà thịt tốt như vậy là đồ không đáng tiền sao? Nhà bình thường, ngày lễ tết chưa chắc được ăn. Nhà chúng ta đây, huynh hỏi cháu trai huynh xem,” vừa nói vừa chỉ hướng Đại nhi, “Đông Sinh, con nói với Đại cữu, một năm con được ăn thịt mấy lần?”

Chu Đông Sinh đàng hoàng trả lời, “Một năm được ăn thịt hai mươi tư tiết (một năm có hai mươi tư tiết khí, như: Lập Xuân, Thanh Minh, Đông Chí…), bình thường không được ăn. Lần gần đây nhất, là hôm qua bà cô đến nhà chúng ta, chúng ta vì chiêu đãi tốt, mới nấu thịt ăn.”

Nghe vậy, trên mặt phu thê Từ lão hiện lên lúng túng, Từ lão trước kia không thế, nhưng từ khi coi Nam Sinh là con rể, mười ngày nửa tháng ông phải đi cửa hàng Chu gia ba lần, về nhà không bao giờ uổng công, toàn gia thường ngày chỉ ăn canh suông, hiện tại đồ ngon cầm dễ dàng, ăn quen miệng, bữa nào cũng muốn ăn thịt. Toàn gia vui rạo rực, nghĩ tới đang trải qua cuộc sống địa chủ.

Châu Nương khó chịu, nàng ở Chu gia gần nửa tháng rồi, trên bàn cơm Chu gia có món nào nàng quá rõ ràng, quả thật không xa xỉ. Nếu nhạy bén cảm giác được cô bây giờ không giống bộ dạng đến thương lượng chuyện vui, trong lòng nổi lên một tia sợ hãi.

Mông thị vội vàng giảng hòa, “Tiểu cô, muội đừng bực bội, sau này cha hài tử sẽ không cầm nữa, không phải chúng ta lầm tưởng đồ không hiếm lạ gì sao, chúng ta sẽ không làm chậm trễ việc mua bán nữa.” Vốn cho là Chu gia gia đại nghiệp đại, giờ phải dừng lại gà vịt, thịt cá đây.

Từ thị nghe vậy càng bực hơn, “Thế đạo gì đây? Ăn thịt còn không tính là đồ hiếm lạ? Cho dù đồ vụn vặt không có gì hiếm lạ, nhà ai làm ăn cho thân thích lấy không? Vậy còn kiếm được gì? Huynh còn tới cửa hàng đòi, thật mất mặt xấu hổ…”

“Muội tử,” Từ lão đen mặt, cắt đứt lời bà, “Muội là người nhà họ Từ, nhà chồng muội phát đạt, muội trợ cấp cho nhà mẹ đẻ là không nên? Huống chi Châu Nương sắp thành thân với Nam Sinh, ta chính là cha vợ chân chính…”

“Danh tiếng của bản thân khuê nữ mình ngươi không coi ra gì, con ta còn muốn trong sạch làm người!” Từ thị bị Đại ca chọc tứcc, đau lòng sớm biến mất, vốn không tiện mở miệng nói chuyện, giờ thì gọnn gàng dứt khoát nói ra, “Ta chưa từng nói muốn kết thân với ngươi, ngươi đừng nói ngươi là nhạc phụ Nam Sinh.”

Từ lão kinh hãi, nhất thời không nói thành lời. Mông thị cuống quýt sửa chữa, “Tiểu cô, sau này chúng ta không tới cửa hàng nữa. Chuyện Châu Nương và Nam Sinh, không phải chúng ta nói tốt đấy sao?”

Từ lão đã tỉnh lại, lửa giận hừng hực vỗ cái bàn, “Vì sao kêu không có chuyện? Châu Nương đến nhà ngươi ở rất nhiều ngày rồi!”

“Nhà ai không có thân thích tới thăm chứ? Châu Nương là cháu gái ta, ta đón con bé đến ở một thời gian có gì không đúng? Chưa nghe nói qua, để cháu gái lên chơi sẽ thành con dâu.” Từ thị lạnh lùng nói, “Nngươi nghĩ lại xem, khi nào ta nói muốn thành thông gia?”

Từ lão cha còn muốn vỗ bàn, Mông thị đã ngã ngồi trên mặt đất, vỗ đùi khóc lớn, một bên khóc, một bên gào thét, “Trời ạ, thiên lý ở đâu đây? Khuê nữ bị cô ruột nói bậy, cô nương trong sạch đi ở nhà người khác, còn nói không cần! Khuê nữ số khổ, sau này con làm sao làm người đây… Ta với con, một sơi dây thừng đeo trên xà nhà, chết đi coi như xong!”

Châu Nương ngay từ lúc Từ thị phủ nhận, nước mắt rơi ngay xuống, nàng mấy lần muốn mở miệng hỏi cô cho rõ, hết lần này tới lần khác, cha mẹ cùng nhau hát tuồng, dường như thay nhau ra sân, lúc này mẹ nàng vừa khóc vừa gào thét, cuối cùng nàng cũng gào khóc lên: “Cô… Cô… Tại sao?”

Chu Đông Sinh há hốc mồm, hoàn toàn không hiểu sao chuyện có thể phát triền đến kịch liệt như vậy, huynh đệ bọn họ không thích một nhà Đại cữu, nhưng mẹ hắn che chở nhà mẹ đẻ, bọn họ không dám lộ ra quá nhiều, sao hôm nay nhìn, mẹ hắn ngược lại vô cùng tàn nhẫn.

Từ thị sắc mặt lắng đọng, không đặt Đại huynh mặt đen và đại tẩu gào khóc vào trong mắt, nhưng Châu Nương vừa khóc, tâm bà mềm nhũn, ngoắc cho nàng đến, móc khăn ra lau nước mắt cho nàng, “Châu Nương, đừng khóc nữa, con với Nam Sinh biểu ca không thích hợp, sau này cô tìm cho con một người tốt, nha?”

“Biện pháp này thật là mới mẻ!” Mông thị vẫn ngồi dưới đất, hừ lạnh, “Không gả cho nhi tử mình, còn giả bộ Bồ Tát muốn làm mai, phi!”

Từ lão trợn mắt nhìn thê tử mình, “Ngươi bớt tranh cãi đi.” Hắn không muốn trở mặt với Chu gia và muội muội đâu.

Từ thị không đáp lời, thấp giọng an ủi cháu gái không ngừng, âm thầm nháy mắt cho nhi tử, ý bảo hắn đỡ mợ dậy.

Chu Đông Sinh vội vàng tiến lên đỡ Mông thị dậy, khuyên bà, “Mợ, trên mặt đất lạnh, ta ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện.”

Mông thị giả vờ hừ hai tiếng, nhưng thuận thế đứng lên ngồi vào ghế.

Từ lão nhìn về phía muội muội mình, “Muội tử, ta là huynh muội ruột thịt, không nói những chuyện nhảm nhí kia, ngươi nói cho ca một lời chính xác, rốt cuộc chuyện thế nào?”

Từ thị khuyên Châu Nương ngồi trên ghế xong, bình tĩnh đáp: “Cha Nam Sinh và ông nội nó không đồng ý.”

“Nam Sinh từ trong bụng ngươi mà ra, ngươi mới là người nên làm chủ.” Từ lão lại vỗ bàn, “Muội tử, ngươi quá yếu đuối, không thể được! Ngươi đến Chu gia hai mươi mấy năm, một câu cũng không có trọng lượng sao?”

Từ thị không bị hắn kích, “Ta không làm chủ được, chính là nếu ta làm chủ, Nam Sinh cũng không thể nhận ngươi làm nhạc phụ.”

Từ lão nghe vậy khó chịu, lửa giận khiến da mặt hắn đen xì, “Vì sao?”

“Vì ngươi không biết xấu hổ, lì lợm đến cửa đòi bạc!” Từ thị giận quát, tựa hồ còn chưa đủ phát tiết, cầm trái cây nện huynh trưởng. “Ngươi cả đời tính tình hay ăn lười làm! Trước kia ta còn là cô nương, khổ sở thêu khăn, đóng giày kiếm vốn riêng, cho người lần mò đi ăn chơi coi như xong, làm sao ta đã gả vào nhà người ta ngươi còn muốn đi đào chân tường?”

“Hai mươi lượng bạc! Tổng cộng ngươi thiếu lão Chu gia hai mươi lượng bạc!”

“Chính là ngươi lấy hết ngói trên nóc ra, lấy toàn bộ quần áo ngươi mặc trên người, còn có mâm bàn, chén bát, chính là bán toàn bộ gia sản đi ngươi cũng không gom góp đủ hai mươi lượng bạc!”

“Còn nói muốn ăn hoa hồng cửa hàng! Ngươi cứ làm như lão Chu gia kiếm cho ngươi chi tiêu? Ta nhổ vào!”

“Ngươi mượn tiền làm cái gì? Cho là thân thích nên ăn quỵt phải không? Đây chính là hai mươi lượng bạc đấy!”

Năm đó nam nhân nhà bà và cha chồng đi hết nhà này đến nhà kia bán hàng rong, bà và mẹ chồng ở nhà lo liệu việc nhà, làm việc nhà nông, người một nhà còn khổ hơn trâu ngựa, tháng cuối năm và tháng giêng, hai tháng tối đa kiếm được một lượng bạc, người một nhà khổ sở kiếm ăn, Tam nhi của bà vì chuyện này mà đi theo tằng tổ, không thể nuôi cạnh bà, nghĩ đến chuyện này, Từ thị đau buồn từ đó.

“Ngươi còn muốn làm cha vợ Tam nhi, phi! Cha chồng ta lên tiếng, lão Chu gia không muốn dính phải ngươi, người như vậy làm thân gia!” Từ thị càng nói càng thương tâm, “Nữ nhân xuất giá, nghĩ kiên cường không phải có huynh đệ nhà mẹ đẻ dựa vào? Ngươi ngược đời, ngươi làm một Đại ca, không cho muội tử dựa vào không nói, còn hạ thấp mặt mũi muội tử mình! Ta ở lão Chu gia cay đắng hai mươi mấy năm, mặt mũi bị ngươi hủy, một chút cũng không chừa lại!”

“Ngươi một nam nhân hớn bốn mươi tuổi, làm sao lại không biết xấu hổ đây? Hôm nay ta sẽ nói hết ở nơi này, kết thân gia ngươi đừng suy nghĩ, bạc ngươi mau mau nghĩ cách trả lại! Ta bất kể ngươi hỏng việc hay là bán sắt, tóm lại lỗ thủng ngươi hãy mau chóng tu bổ!”