Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 60




Từ thị và Trương thị về phòng mình.

Bởi vì mùa đông, cửa sổ luôn đóng chắn gió, sau khi bọn họ vào phòng, sẽ đóng cửa lại, trong phòng tối xuống. Trương thị khó chịu ánh sáng ảm đạm, lẩm bẩm để Trương thị mở cửa sổ, “Không phải bà đốt lồng sưởi sao? Chúng ta sưởi ấm nói chuyện, cũng không lạnh, đóng cửa sổ, ánh sáng không vào được, nhìn không thoải mái.”

Từ thị không ngăn được giọng bà, không thể làm gì khác hơn là mở cửa sổ, gió núi lạnh thấu xương, thổi vào trong nhà, bà vội vàng che cửa sổ lại hơn nửa.

Trương thị bất đắc dĩ, “Được rồi, mở một chút như vậy là được rồi, biết bà sợ lạnh, mau tới sưởi ấm đi.”

Hai người ngồi vào chỗ của mình, đưa tay vây quanh lồng sưởi cho ấm. Trương thị thoải mái, than thở một tiếng, “Thập tẩu,” bà theo như thứ bậc Chu lão trong tộc mà gọi Từ thị, “Bà thật biết hưởng thụ, buổi trưa ăn xong về phòng sưởi ấm, chuyện gì cũng ném cho con dâu quản, ôi, người này thật là có phúc, cả một thôn không ai vượt qua bà.”

Từ thị trong lòng đắc ý, “Ta đây chịu đựng nhiều năm, từ thê tử mới thành mẹ chồng, chịu bao đau khổ mới có ngày hôm nay. Bây giờ vẫn chưa coi là tốt, sau này tìm thê tử cho Bắc Sinh, ta mới chân chính rảnh rỗi. Bà cũng không kém, không phải hai con dâu bà nghe lời, giỏi giang thế sao.”

Trương thị ưu tư gật đầu, “Chúng ta sanh con dưỡng cái, cả đời vất vả, không phải vì lúc già hưởng phúc sao. Ai, bây giờ ta cũng chuyện không nên làm sẽ không làm, ta già rồi, thân thể không gánh được, trời lạnh, ai cho ta đi đào củ từ, xương ta có thể vừa lạnh vừa đau mấy ngày.”

Từ thị nghe bà nhắc đến củ từ, nhớ tới nhà mình còn một mẫu cây củ từ chưa đào, “Sang năm nhà chúng ta không có ý định trồng loại này nữa, tuy nói kiếm được tiền, nhưng trời lạnh, không bõ công.”

Trương thị xem thường nói: “Nhà bà không thiếu tiền, còn trồng làm gì, lấy ra bán còn đoạt mối làm ăn của nhà khác, nhà ta năm nay trồng ba mẫu đây!”

Hai người nói mấy câu thu hoạch cây trồng, Trương thị nhanh chóng đi vào vấn đều chính, “Chuyện bà bảo ta hỏi thăm, nhà mẹ đẻ ta có một chái trai, tuổi tác phù hợp, mẹ nó đang tìm vợ cho nó, nghe điều kiện Châu Nương, cản thấy có thể kết thân.”

Từ thị vội vàng hỏi cẩn thận, “Tình trạng trong nhà thế nào? Có mấy huynh đệ tỷ muội? Nghề nghiệp thế nào?”

Trương thị bị Từ thị bắn như liên thanh, đầu óc mê man, “Ôi, đây là bà đang gả nữ nhi sao, sao lại nóng lòng như thế.”

Từ thị ngượng ngùng, “Châu Nương là cháu gái ruột, không kém gì khuê nữ ta.”

Trương thị không trêu ghẹo bà nữa, nhất nhất trả lời vấn đề: “Cháu trai ta tên Trương Xuân Gang, ba đời trước, ông cố thằng bé và ông nội ta là huynh đệ ruột, tuổi ta và cha Xuân Giang xấp xỉ nhau, ta thấy nhà bọn họ ngày lễ ngày tết đều có thịt ăn, mấy năm nay chịu khó chịu khổ tích lũy được một chút gia tài, ăn mặc khẳng định không lo. Trên Xuân Giang có bốn tỷ tỷ, xuất giá hết rồi, thỉnh thoảng có thể phụ giúp nhà mẹ đẻ một chút, ta nói này, khuê nữ đến nhà như vậy, có thể hưởng phúc.”

Từ thị nghe xong, có chút do dự, “Trong nhà nhiều tỷ tỷ, con út có bị nuông chiều không? Mẹ chồng như vậy, tính cách rất cứng rắn.”

Trương thị bĩu môi, “Cứng rắn một chút mới tốt, nếu không đủ cứng rắn, nhìn vào cha mẹ huynh đệ Châu Nương, nhà bình thường không ai dám cưới con bé.”

Từ thị vùa lúng túng vừa bực mình.

Trường thị làm chị em dâu với Từ thị chừng hai mươi năm, rất rõ tính tình bà, đối với khuôn mặt bí xị của bà, lơ đễnh nói, “Nói thật, ta chỉ là người làm mai, mẹ Xuân Giang đồng ý, chẳng qua nhìn thấy hoàn cảnh nhà bà. Hài tử Xuân Giang nhà chúng ta ngoan, xuống đất làm việc, lên núi săn thú, là một người lão luyện.”

Từ thị do dự một lúc, gật đầu: “Vậy được, hai ngày nữa ta qua nói với đại tẩu, không có gì thay đổi, bà tìm ngày thích hợp, đưa ta đi nhìn Trương Xuân Giang một chút.”

Trương thị sảng khoái đáp ứng, vừa cười vừa trêu ghẹo bà, “Bắc Sinh nhà bà cũng đến tuổi rồi, nếu không ta cũng lưu ý một chút, nhìn cho thằng bé một khuê nữ?”

“Ô hay! Bắc Sinh nhà ta đi học, là người tài giỏi, khuê nữ bà nhìn, sao có thể xứng với nhi tử ta.”

Trương thị thấy bà tức giận, cười nói, “Hắc, nam nhân thôn ta bằng tuổi Bắc Sinh đã có thể làm ra tiền, nuôi cha mẹ, nuôi thê nhi rồi, Bắc Sinh nhà bà ta chỉ thấy nó xuống ruộng vài lần, không phải kịch nam thảo luận, trăm không một dùng thư sinh sao? Thập tẩu, ta nói này, nhà bà nâng niu nhi tử cũng không hay, rốt cuộc cũng chỉ là nông hộ, bà không nghĩ vạn nhất thằng bé thi không đậu, ngày hôm đó làm sao đi xuống được?”

Từ thị nghe xong, trong lòng bốc hỏa, biết tính Trương thị nói chuyện thẳng thắn, nhịn nửa ngày, cúi đầu thật thấp, đáp: “… Có nghĩ, nhưng mà có biện pháp gì đâu, hài tử cứng đầu, ông nội và cha nó cũng muốn liều một phen.”

Trương thị nghe bà than thở, biết mình khơi lên lo lắng của bà, cảm thấy băn khoan, “Phú quý tại trời, vạn nhất hài tử có phúc khí, sau này bà sớm muộn cũng được vái lạy.”

“Cũng chỉ có thể như vậy.” Từ thị phấn chấn, tỉ mỉ hỏi chuyện Trương Xuân Giang.

Cuối cùng, Trương thị thấy lưu lại đã lâu, đứng dậy cáo từ.

“Thất tẩu, năm nay trong nhà muối dưa ngon lắm, bà mang một chén về nếm thử đi.”

Trương thị nghe đến hai chữ dưa chua, miếng miếng tứa ra, “Được, năm nay rau dưa trong ruộng nhà bà thu hoạch sớm, rau nhà ta vẫn chưa thu hoạch được. Quả nhiên trong nhà có tân nương tử, thu hoạch vụ thu ta thấy Tiểu Hà trong ruộng, phơi chừng mười mấy luống rau dưa đây.” Vùa nói vừa hâm mộ Từ thị, “Ta nói này, nhà bà kiếm được nhiều bạc, ta còn chưa quen mắt, ngược lại bà cưới được con dâu, ta thật hâm mộ. Thê tử Đại nhi và thê tử Tam nhi nhà bà, ta nhìn hai đứa nói chuyện cười đùa vui vẻ, trong thôn cũng không truyền hai đứa náo loạn, nhưng mà nhà ta…” Trương thị lắc đầu than thở, “Ôi, trước mặt ta cũng có thể chống nạnh mắng nhau, cứ như vậy, ta và lão đầu tử cũng không chịu nổi, tính cho bọn chúng ở riêng.”

Từ thị nghe được, vừa đồng tình vừa đắc ý, “Thất tẩu, bà đừng nghĩ ở riêng, một đại gia đình, có lớn có bé, kỉ đại đồng đường, đây mới là phúc khí.”

“Chuyện này ai cũng hiểu, cũng không biết có phúc khí hay không.” Trương thị than thở.

“Dù sao cha Đông Sinh ý tứ cũng giống ta, một ngày kia lão gia tử mất, phu thê chúng ta chưa chết, toàn gia sẽ không phân.”

Trương thị cười, “Chuyện này khó nói lắm, nếu bà cứ tiếp tục thiên vị như giờ, ta sợ nhà ngươi phân chia sớm hơn nhà ta đấy.”

May mà Trương thị khéo mồm, Từ thị trúng chiêu, mặt đỏ lên, cả giận nói, “Ta thiên vị khi nào?”

“Hắc, không nói người trong thôn, nhưng mà già trẻ lớn bé trong tộc, người nào không hiểu bà thương Bắc Sinh nhất? Ngũ cụ bà nói Nam Sinh giống như rơm rạ, ngay cả thê tử Nam Sinh, từ khi gả vào đây, chúng ta cũng không thấy thê tử Đông Sinh làm qua, việc trong nhà, có phải bà phân công không? Để cho một người làm hết việc, không phải thiên vị thì là gì?”

Từ thị không phục, “Thê tử Đông Sinh còn phải trông oa, nấu cơm, con bé còn phải giúp thu mua hàng. Huống chi, một người là Đại tẩu, một người là Tam tẩu, một người lúc trước làm nhiều năm, người phía sau không phải nên làm nhiều chút sao?”

Trương thị gật đầu, “Là vậy, nếu như sau này Bắc Sinh cưới thê tử, cho thê tử nó gánh trong trách là được, nhưng không phải nhà bà một lòng một dạ muốn chọn cho nó một cửa hôn sự phú quý sao? Bà trong cậy vào một tiểu thư xuống ruộng làm việc?”

Từ thị bị chen ngang, vẫn gân cổ trả lời: “Không cần biết, sau này chọn thế nào, vào cửa Chu gia, sẽ phải làm tròn bổn phận con dâu Chu gia. Thất tẩu, bà nói xem, năm đó ta với bà có phải giống nhau không? Chúng ta còn khổ hơn, lúc này vẫn đang trong ruộng đào củ sen, củ từ. Muốn đi dạo phố, cũng chỉ được đi trong giấc mơ.”

Trương thị than thở, “Chúng ta đồng lứa, chịu khổ đã quen, lời của bà nói không sai, nhưng mà ta so con dâu với nhau, một chén nước không công bằng sẽ có hậu quả không tốt.”

Từ thị tiễn Trương thị, tự suy xét lại, không rõ cách làm của mình có gì sai lầm: Người trước cực khổ rất nhiều năm, người sau đương nhiên phải nhận lấy trọng trách, trưởng ấu như vậy, trong nhà mới có nguyên tắc.

Bà nhớ lại cặn kẽ lúc Đường Hà làm việc, cảm thấy thê tử Tam nhi nên như vậy, bà cũng không nhìn ra Đường Hà bất mãn, oán trách. Nhưng lòng người khó đoán, bà không hiểu lòng con dâu, sợ nàng thất vọng đau khổ, bà quyết tâm sau này tận lực ấm áp với nàng một chút.

——-

Đường Hà không biết chuyện này trong lòng mẹ chồng.

Thật ra lấy tính tình nàng, nàng không cảm giác mình chịu đựng đến ủy khuất, bất kể là tại nơi làm việc hay ở nhà, người nào lai lịch kém cỏi phải làm nhiều hơn so với tiền bối. Chỉ cần ‘nhiều’ không vượt qua chuẩn mực của nàng, nàng có thể nhẫn nại. Đi tranh luận, tranh thủ không phải không thể, chẳng qua nàng sợ công sức mình bỏ ra nhiều hơn cái mình nhận được, chẳng thà sống lặng lẽ cho xong.

Nàng có thể la hét ầm ĩ, yêu cầu mình đi hỗ trợ thu hàng, việc nhà để Đại tẩu làm, như vậy, nàng để cảm thụ trượng phu ở đâu? Đối với hắn, đây là nhà hắn, người nhà phân công bất đồng, nhưng tất cả đều cố gắng vì lợi ích. Nàng không hiểu, mình đi khơi mào mâu thuẫn gia đình có ý nghĩa gì.

Chỉ cần phân phối cuộc sống đủ tiêu chuẩn, không quá giới hạn thấp nhất của nàng, nàng có thể tiếp tục án binh bất động.

Chu Nam Sinh không biết tâm tư nàng. Hắn cảm thấy nàng đơn thuần, nhiệt tình, tính tình tốt. Trên đường đi, hắn hận không thể ôm nàng vào trong ngực.

Hai người trẻ tuổi bước nhanh, từ Chu gia thôn tới trấn trên, không tới một canh giờ.

Quả nhiên trấn trân giống lời Chu Nam Sinh, náo nhiệt vô cùng.

Trong cửa hàng bày đầy hàng hóa, trên bãi đất trống, cũng bày đầy hàng, bán đồ ăn vặt cho già trẻ lớn bé.

Gần tết, đủ các loại thịt khô, củ từ… Gian hàng bán tranh tết cũng náo nhiệt, còn có bánh pháo, nhang đèn, mọi người mua rất nhiều.

Dân bản xứ rất nặng phong tục thời tiết, một năm hai mươi tư khí tiết, nhà nhà lạy thần tiên, tổ tông, bánh pháo, tiền vàng một năm bốn mùa dùng rất nhiều.