Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 68




Đầu năm tháng giêng, Chu Tây Tú và trượng phu đưa hài tử về nhà mẹ đẻ.

Phu thê Từ thị sớm đã mong đợi hai người bọn họ, cho cháu ngoại trai bao lì xì. Dưa và trái cây, đồ ăn vặt đã chuẩn bị từ sáng sớm. Gần đến buổi trưa, một nhà Chu Tây Tú mang theo con gà và đồ tết khác trở lại, người Chu gia sớm nhận được tin, đang đứng chờ ở cổng viện, xa xa trông thấy bọn họ, Chu lão vội vàng bảo Đại nhi: “Đông Sinh, đốt pháo.”

Thân nhân gặp nhau náo nhiệt, hỉ khí tràn trề.

Chu Tây Tú đứng hàng thứ hai, thời điểm nàng chưa xuất giá Từ thị trông nom nàng không nhiều lắm, đợi nàng ra cửa gả cho người, Từ thị và hai con dâu thân mật có hạn, nên hết sức nhớ nhung nữ nhi của mình, hôm nay gặp nhau ngày tết, còn có tiểu oa nhi gọi mình bà ngoại, tâm Từ thị giống một khối đường nóng, mềm đến độ muốn tan chảy. Vừa thấy người, bà vội vàng ôm cháu ngoại trai vào trong ngực, gọi ‘tâm can bảo bối’ không ngừng. Đến khi mọi người đến đường sảnh ngồi xuống, Chu lão gia tử ngoắc ngoắc chắt trai, bà mới để tiểu oa nhi xuống đất.

Chu lão gia tử cho chắt trai một tiểu hà bao đựng tiền lì xì, tiểu oa nhi nãi thanh nãi khí nói: “Cám ơn ông cố ngoại.”

Lão gia tử cười đến không khép miệng lại được, “Đứa nhỏ này thật biết điều, hiểu chuyện.”

Những người còn lại nhất nhất nói chuyện, chia ra phát tiền mừng tuổi cho tiểu hài tử.

Đường Hà nhìn tiểu bánh bao đã sớm thèm, thật vất vả mới chờ mọi người dời lực chú ý đối với hài tử, tự mình tránh ra một chỗ, tìm khe hở, ôm tiểu oa nhi vào trong ngực, hỏi bé: “Con tên gì?”

Tiểu oa nhi giòn thanh trả lời: “Con tên là Cà Rốt (Hồ La Bặc).”

Phu gia Chu Tây Tú họ Hồ, nàng nghe lời Chu gia lấy nhũ danh rau dưa, dạy nhi tử đọc thuộc lòng tên.

Đường Hà cười ngất.

Chu Tây Tú vừa nói chuyện cùng cha mẹ, vừa thả lực chú ý trên người nhi tử, lần này đúng lúc bọn họ nói, vội cười nói với Đường Hà: “Cà Rốt là tiểu danh, lấy lung tung, bé còn có đại danh, tên là Hồ Dũng Cảm.

Tiểu oa nhi nghe được tên của mình, lớn tiếng nói: “Mẹ nói tên con tốt, sau này lớn lên con sẽ làm anh hùng!”

Đường Hà không nhịn được hôn nhẹ bé: “Cà rốt cố gắng lên!”

Tiểu hài tử nghe không hiểu lời của nàng, nhưng cảm nhận được nàng gần gũi, chớp đôi mắt nhìn nàng, cũng học theo, hôn xuống gương mặt nàng.

Chịu không nổi! Đường Hà nhịn không được mạnh mẽ hôn bé vài ngụm.

Tiểu oa nhi không chịu, “Nước miếng, nước miếng…”

Đường Hà ha ha cười lên, lại cố ý ướt át hôn môi bé, Cà Rốt thét chói tai đẩy nàng tránh ra, giống như viên đạn pháo vọt tới trước ngực mẹ mình, “Mẹ, mợ hư, dính nước miếng lên mặt con.”

Mọi người đang nói chuyện nghe tiểu oa nhi tố cáo, Đường Hà mỉm cười, ngồi chồm hỗm làm bộ muốn ôm bé vào trong ngực. Cà Rốt bị nàng chọc ghẹo, vừa cười vừa thét, chúi đầu vào trong ngực mẹ.”

Thường ngày Chu gia chỉ có một hài tử là Khoai Tây oa, hôm nay lại thấy người lớn đều ôm Cà Rốt nói chuyện, Tam thẩm luôn thân mật với mình cũng vây quanh đệ ấy nói chuyện, có chút tức giận, mình nhào tới trong ngực Đường Hà, “Thẩm thẩm ôm con!”

Khoai Tây oa bốn tuổi rồi, còn nhỏ, sức lực lại không nhỏ, Đường Hà bị bé bổ nhào đến, thiếu chút nữa ngã về phía sau, cúi đầu nhìn thấy bé cắn môi ủy khuất nhìn mình, không khỏi bật cười ôm bé, “Được, ôm ôm Khoai Tây oa.”

Người một nhà buồn cười nhìn hai người, Chu Tây Tú cười nói: “Hình như Tam tẩu rất thích hài tử.”

Dương thị cũng cười nói tiếp: “Đúng vậy, Tiểu Hà thích trêu chọc người, Khoa Tây oa ngày thường rất thích dính lấy muội ấy.”

“Thích thì mau mau sinh một đứa đi.” Từ thị đột nhiên nói xen vào.

Đường Hà gả vào Chu gia đã qua ba bốn tháng, Từ thị bắt đầu gấp gáp, nói gần nói xa, từ ám hiệu đến công khai.

Đường Hà mỉm cười, không nói tiếp.

Từ thị lại nói: “Cả Đại tẩu nữa, con sinh Khoai Tây oa đã ba bốn năm rồi, mau chóng hoài thai đi, trong nhà chỉ có mình Khoai Tây oa, vắng vẻ vô cùng.”

Dương thị xấu hổ cười, nàng cũng muốn mang thai, vấn đề hài tử không phải là hạt đậu mùa xuân, chỉ cần chôn trong đất tưới nước là có thể nảy mầm.

Chu Tây Tú cười, mở miệng nói: “Mẹ, con đang muốn nói với người, hôm kia lang trung bắt mạch cho con, Cà Rốt sắp có thêm đệ đệ.”

“Thật?!” Từ thị mừng rỡ, không mỉa mai hai con dâu nữa, lôi kéo tay nữ nhi hỏi han.

Chu lão gia tử và Chu lão cũng vui mừng nhướng mày. Chu Đông Sinh thẳng thắn, một chưởng vỗ lên lưng muội phu, ha ha cười nói: “Tốt, Hồ Đại Quý, thật là có khả năng!”

Hồ Đại Quý suýt nữa bị đánh nội thương, lặng lẽ tránh xa đại cữu ca một chút, ha hả cười nói: “Đâu có đâu có, như nhau như nhau.”

Đường Hà nhìn mọi người thân thiện nói chuyện, lại thấy hai tiểu oa nhi bị người lớn lạnh nhạt, mỗi tay dắt một đứa, nói rõ một tiếng “Con dẫn bọn chúng đi chơi”, sau đó dẫn người đi.

Dương thị vội vàng xin phép, “Con đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.”

Chu Bắc Sinh thấy mẹ mình lôi kéo tỷ tỷ, ông nội, cha, Đại ca và tỷ phu đang nói chuyện, có chút nhàm chán, lấy cùi chỏ đụng đụng Nam Sinh, nói: “Tam ca, đệ thấy huynh đôi mắt trông mong nhìn hai tiểu oa nhi, nếu không huynh học hỏi kinh nghiệm tỷ phu, để Tam tẩu mang thai sớm một chút?”

“Đệ nói lung tung gì đấy.” Chu Nam Sinh thấy ánh mắt mọi người nhìn sang, có chút lúng túng.

“Cũng không có kinh nghiệm gì,” Hồ Đại Quý trung thực nói, “Chính là tương đối cố gắng.”

Mọi người: “…”

Cho dù là người thân của mình, Chu Tây Tú vẫn đỏ mặt, “Hồ Đại Quý! Chàng nói linh tinh gì đấy?”

Sau một cuộc vui cười, Từ thị lại phiền muộn, “Lão Chu gia ta đời trước con cháu đều dễ dàng, hết lần này tới lần khác đến đời các con, Đông Sinh thành thân năm năm chỉ có một đứa, Nam sinh chả thấy đâu, ngay cả tin cũng không có!”

Chu Nam Sinh không nhịn được ủy khuất, “Mẹ, con và Tiểu Hà thành thân chưa đến bốn tháng…”

“Đây là chuyện đại sự, ngày đầu tiên thành thân đã phải ghi nhớ!” Từ thị vừa nói vừa than thở, “Ta đã nói với thê tử con vài lần về chuyện này rồi, con bé lại cười, hừ, lời của ta cha khác nào nước đổ lá khoai, hữu khứ vô hồi đây!”

——–

Ngày hôm sau, Đường Hà về nhà mẹ đẻ.

Người Đường gia cao hứng vô cùng, già trẻ lớn bé, hết người này đến người kia lôi kéo hai người bọn họ, nói xong hai người Đường Hà quai hàm đều mệt mỏi.

Trước khi đi, Lý thị dặn dò Tống thị lấy nửa con gà đã luộc sẵn đưa cho Đường Hà mang về, lại bảo Đường Đại Sơn dẫn Chu Nam sinh đi chọn đặc sản, mình thì lôi kéo Đường Hà vào phòng, đóng cửa lại hỏi nàng: “Trên người con đã có tin gì chưa?”

Đường Hà thấy bà thần bí nửa buổi, kết quả lại hỏi vấn đề này, có chút bất lực, “Vẫn chưa có.”

“Không thể vậy được,” Lý thị kỳ quái nói, “Các con trẻ tuổi, khí huyết vượng, hẳn phải rất nhanh mới đúng.”

Đường Hà gần đây bị hỏi đến phiền, giờ không nhịn được lẩm bẩm, “Con không muốn nhanh như vậy, chờ một hai năm nữa đi.”

Lý thị nóng nảy, “Đứa nhỏ ngốc, nữ nhân gả cho người ta nên sinh con sớm một chút, không sinh con làm sao có chỗ đặt chân ở nhà chồng?”

“Con cần đặt chân làm gì?” Đường Hà hỏi ngược lại, “Nữ nhân thành thân sau hai ba năm sinh con không phải là không có, chẳng lẽ Chu gia vì con hai năm không sinh con sẽ bỏ con? Năm nay con mới mười chín tuổi,” nói đến đây dừng một chút, sau mới tiếp tục nói, “Chậm thêm hai ba năm nữa là bình thường. Tình hình Chu gia con cũng nói thật với người, nuôi hai người ăn no không vấn đề gì, chẳng qua cũng chỉ nuôi mà thôi, nếu như muốn để hài tử sau này đi học, sợ là không thể.”

“Nếu như huynh đệ Nam Sinh muốn ở riêng, chàng một lão Tam, không giống lão Đại có danh phận, không giống lão Tứ có sủng ái, tài sản phân đến tay càng sợ không nhiều. Nếu như không tách ra, cuộc sống còn chật vật nữa, ba phòng hài tử nối tiếp nhau sinh ra, vừa bắt đầu chưa sao, chẳng qua đến lúc hài tử bốn năm tuổi, sẽ phân ra năm bảy loại, vài hài tử được đi học biết chữ, một số hài tử lại phải ra ruộng làm việc.”

“Chàng tự nguyện vì huynh đệ mình, nhưng con thì không được, con không vui khi con cái mình chịu khổ, dĩ nhiên bản thân hài tử vui lòng trồng trọt thì không nói, nhưng con không vui khi nó vừa bắt đầu đã bị tước đoạt những thứ nên là của nó.”

“Con muốn chờ một chút, ít nhất trong tay có đủ bạc hãy nói.”

“… Vạn nhất cha mẹ chồng con thích hài tử con hơn…”

Đường Hà cười, “Bà nội thiên vị Lục bá, đến đời chúng con, chẳng lẽ thích Đại ca con hơn đường ca sao?”

Lý thị nói không nên lời, lắc đầu, “Con tự có biện pháp, mẹ không nói được con, chẳng qua mẹ cảm thấy sinh con dưỡng cái mới đúng là thiên tính, người làm cha mẹ trên người sẽ có động lực, liều mạng làm việc cũng muốn cho hài tử thoải mái. Ý nghĩ của con đúng là điền rồ, lại cần phải mọi sự sẵn sàng mới sinh nhi tử. Cái gì mới gọi là mọi sự đã chuẩn bị sẵn sàng đây? Đối với một hài tử mà nói, không phải thiếu ăn uống, có cha mẹ thương yêu mới là cuộc sống đầy đủ.”

Lý thị thở dài một hơi, “Ta không nói nhiều, con về suy nghĩ đi.”

Hai ngày nay Chu Nam Sinh mấy phen gặp phải gió táp mưa rào về chuyện con nối dõi, ban đêm trên giường cùng thê tử, động tác khó tránh khỏi mấy phần kịch liệt.

Đường Hà bị hắn đụng, âm thanh đứt quãng, chỉ có thể vô lực vịn hắn, trong miệng ngâm nga, than nhẹ đứt quãng.

Sau khi kịch chiến, Chu Nam Sinh vẫn nằm trên người nàng, Đường Hà thở hổn hển, vòng tay ôm hắn.

“Tiểu Hà,” đầu hắn chôn trên hõm cổ nàng, “Ta muốn có hài tử, hài tử của hai chúng ta.”

Đường Hà ôm chặt hắn, không đón nhận lời hắn, ngược lại nói những lời khác, “Ta thích nhất thời điểm như thế này.”

“Ta cảm giác thời điểm này thân mật nhất, không phải chàng đang ở trong thân thể ta, mà là thời khắc ta ôm lấy thân thể chàng.”

“Mỗi lúc thế này ta đều ý thức được, chàng là người ta thân cận nhất, sau này chúng ta già rồi, chàng có thể gọi ta là lão thái bà, bởi vì ta nhất định gọi chàng là lão đầu tử.”

Chu Nam Sinh ngẩng đầu cười, không nhịn được đặt một nụ hôn lên mi mắt nàng, “Ta đây nghĩ không ra hình dáng Tiểu Hà khi đã già.”

“Chính là một lão thái bà tóc trắng, nhiều nếp nhăn chứ sao.”

Chu Nam Sinh tưởng tượng một chút, cười ha hả không ngừng, “Nàng già rồi ta vẫn thích.”

Đường Hà nằm dưới hắn, trong đêm tối một mình mỉm cười phiền muộn, thành khẩn hứa hẹn, mới bắt đầu luôn là chân thành, tình yêu lóa mắt nhưng ngắn ngủi, chỉ có tình thân gia đình, mới kéo dài mà ấm áp.

“Ta khát vọng có một hài tử, thơm thơm, mềm nhũn. Nãi thanh nãi khí gọi chúng ta là cha mẹ.”