Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 88




Đường Hà sống ở nông thôn hai năm có thừa, nhưng nàng đối với nông thôn, vẫn không hiểu được.

Trong thôn trang, mọi người sống tương trợ lẫn nhau, cha sinh con, con sinh cháu, cháu lại sinh con, trên người sẽ dán lên chữ thống nhất. Tỷ như Chu Nam Sinh, khi hắn làm việc trong xã hội, đầu tiên hắn là người Chu gia thôn, tiếp theo mới là người lão Chu gia.

Gốc rễ Đường Hà là một người hiện đại, nàng không hiểu nổi loại hình thái cuộc sống này. Trước kia nàng và mẹ nàng bày quầy bán rau dưa ở trấn trên, cách vách có đôi phu thê đỏ mắt nhìn nhà bọn họ làm ăn tốt, cố ý khiêu khích, mắng chưa đã, còn muốn động thủ đánh bọn họ, lúc ấy dưới biển người, bên cạnh có người cùng thôn với đôi phu thê kia hô hào, hai mẹ con Lý thị tứ cố vô thân, cảm thấy làm ăn kém may mắn, cuối cùng mấy nam nhân trong thôn nghe tiếng chạy tới giải vây. Lúc ấy nàng nói với Lý thị: “Mẹ, mấy vị đại thúc thôn ta thật không tệ, bình thường không quen chúng ta, vậy mà cũng ra mặt giúp đỡ.”

“Người cùng thôn, nhất định phải giúp nhau.” Lý thị đáp, “Con người, muốn ra ngoài, phải dựa vào đồng hương mới thêm can đảm.”

Hiện tại người trẻ tuổi trong thôn đập cửa ầm ầm, còn nói: “Tú tài ca nhà các ngươi cũng đi theo để gây sự chú ý.” Đường Hà ngăn chu Nam Sinh ra cửa, “Chuyện này không liên quan đến chàng, chàng đừng đi.”

Chu Nam Sinh giải thích với nàng, “Người trong thôn bị bắt nạt, chúng ta phải ra mặt giúp đỡ, nếu không lần tới chúng ta có việc, sẽ không có ai chịu giúp.”

Đường Hà không thể hiểu, “Chính bọn họ cản đường cướp bóc, sớm muộn sẽ bị người ta đánh, còn muốn ra mặt giúp đỡ thế nào? Cầm theo búa rìu như ong vỡ tổ, kéo bè kéo lũ đánh nhau?” Đánh nhau gây ra chết người sẽ bị khép tội cố ý đả thương người, tại sao mạo hiểm đi giúp người không quan hệ gì với mình?

“Lời này của nàng đừng nói ra ngoài, bị người ta nghe được không tốt.” Chu Nam Sinh không hiểu sao nàng không hiểu được, “Chỉ cần hắn không giết người phóng hỏa, hắn bị người khác bắt nạt, ta phải giúp đỡ bắt nạt lại, nếu không thôn khác coi chúng ta là nắm bùn nhão, tha hồ nhào nắn.”

Đường Hà cảm thấy không thể nói lý, cướp bóc là tội nhỏ sao? Huống chi không nói đến tội trạng, hôm nay ta cướp của ngươi, ngươi đánh ta, ta tìm người trong thôn đánh ngươi, ngươi cũng tìm người trong thôn đánh lại, rõ ràng sẽ phát triển thành một quần thể ác tính, Chu Nam Sinh ngủ mơ sao? Tại sao hắn lại tham gia?

“Không cho phép chàng đi.” Đường Hà hiếm khi khóc lóc om sòm, “Chuyện này cha mẹ sẽ không đồng ý…”

Lời còn chưa dứt, nàng đã nghe trong sân truyền đến thanh âm Chu lão thờ ơ, “Đông Sinh a, không cần làm ầm ĩ quá, nhớ về sớm nghỉ ngơi, nhé?”

“Vâng.” Chu Đông Sinh đáp, đứng ngoài cửa thúc giục Chu Nam Sinh, “Tam đệ, nhanh một chút.”

Đường Hà túm tay áo Chu Nam Sinh, không để cho hắn đi, Chu Nam Sinh dở khóc dở cười, “Có chút chuyện thôi mà… Tiểu Hà ngoan, ta đi xem một chút sẽ về, nàng ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, chờ ta trở lại.”

Đường Hà trơ mắt nhìn hắn đẩy cửa ra ngoài.

Trong sân truyền đến thanh âm huynh đệ bọn họ, Chu Bắc Sinh đơn giản nói một câu: “Đi thôi, đệ cũng đi xem một chút.”

Đường Hà ra khỏi phòng, chỉ thấy trong bóng đêm ảm đạm, bóng dáng ba huynh đệ rất nhanh biến mất. Nàng quay đầu nhìn nhà cửa Chu gia, không ai giống nàng, giữa đêm đứng sầu lo.

Đường Hà chần chờ một lúc, trở lại đường sảnh, gõ cửa phòng Dương thị, Dương thị dỗ dành hai đứa nhỏ ngủ, mình cũng đang chuẩn bị lên giương ngủ.

“Tiểu Hà, có việc gì thế?” Dương thị nhìn sắc mặt nàng sầu lo, không khỏi kỳ quái hỏi.

“Nam Sinh bọn họ nhìn như muốn đi đánh nhau, ta cảm thấy khó chịu, Đại tẩu, tẩu khuyên nhủ Đại ca đi…”

“Chuyện của nam nhân chúng ta quan tâm làm gì,” Dương thị bật cười, “Muội đang có thai, hay buồn ngủ, đi ngủ sớm mới phải.”

Đường Hà lắc đầu, “Ầm ĩ lớn như vậy, sao yên tâm ngủ sớm được.”

“Chắc không đánh nhau đâu, huống chi đánh một chút coi là gì đâu.” Dương thị xem thường, “Thôn ta và Trâu gia thôn sát nhau, đoạt nước tưới ruộng, đốn củi trên núi, gặp chuyện gì cũng có thể đánh một trận. Muội muốn quan tâm, sao quan tâm hết được.”

Đường Hà cảm thấy lạ lùng, đánh nhau sao thái độ lại bình thường vậy? “Vạn nhất chân tay bị thương thì sao?”

“Vậy cũng phải đánh, đời đời đều như vậy, không thể đến đời chúng ta lại thay đổi, nếu không sau này chúng ta, hài tử chúng ta sẽ bị người Trâu gia thôn bắt nạt.”

Ở quan niệm khác biệt trước mặt, Đường Hà không phản bác được.

Thôn dân triệu tập một nhóm người đi bao vây nơi khác hoặc đi tấn công người nào, kiếp trước nàng chỉ đọc được trên báo hoặc xem trên tivi, nhưng giờ lại xuất hiện trong cuộc sống của nàng, trượng phu của nàng trở thành một phần tử gây chuyện, nàng không thể ngăn cản nổi, điều này làm cho nàng có cảm giác vô lực.

Tiếng huyên náo trong thôn kéo dài một lúc, đêm đông vừa đen vừa nặng nề, Đường Hà cố nén cơn buồn ngủ, ngồi trong phòng lạnh lẽo chờ chu Nam Sinh trở về.

Một lúc sau, Đường Hà nghe được trong sân truyền đến tiếng cửa gỗ và tiếng bước chân, nàng chạy ra mở cửa, vừa lúc nghênh đón Chu Nam Sinh một thân khí lạnh.

“Sao còn chưa ngủ?” Chu Nam Sinh nhìn nửa khuôn mặt Đường Hà núp dưới áo bông, nổi bật lên đôi mắt to, bên trong chưa đầy lo lắng, trái tim tựa như bị bàn tay ai nhẹ gãi, vừa chua xót vừa mềm mại, “Đồ ngốc, không phải không có chuyện gì sao? Ba chúng ta đi theo nghe một lúc.”

Đường Hà không tin, “Chuyện này cứ như vậy mà xong? Sẽ không tìm Trâu gia thôn đánh nhau nữa? Như vậy la hết ầm ĩ chính là gào thét mắng đối phương mà thôi?”

Chu Nam Sinh vuốt tóc nàng, đưa nàng về giường, “Không đánh, dù sao vẫn trong tháng giêng, ầm ĩ sẽ khó coi, mọi người tính cho người bị đánh chút tiền thuốc men.” Hắn sợ nàng lo lắng, cố ý nói qua loa.

Hai người nằm trong chăn, Đường Hà rúc vào ngực hắn, nói: “Chàng phải nhớ mình đã có thê nhi, không cho phép tham gia mấy chuyện đó.”

“Được.” Hắn hôn nhẹ nàng, “Ngủ đi.”

——

Rạng sáng ngày hôm sau, phụ huynh Chu gia hỏi chuyện này trên bàn cơm.

“Ăn cơm xong chúng con phải đi.” Chu Đông Sinh khò khè húp cháo, đáp, “Tối qua đi tìm người Trâu gia thôn lý luận một phen.”

Chu Nam Sinh cũng gật đầu, “Ông nội, con lên cửa hàng muộn một chút.”

Giúp đỡ người trong thôn, hoặc là đánh nhau với thôn bên cạnh, đây là một phần cuộc sống nông thôn, loại chuyện này không làm người ta khoái trá, nhưng không đến nỗi bài xích. Dĩ nhiên không ai thích vô cớ tham gia sự kiện bạo lực, lão gia tử cũng không ngoại lệ, nhưng ông lo lắng mình không giúp người, sau này người không giúp mình, nếu mọi chuyện truyền ra, sau này nhà mình ở trong thôn cũng khó làm người, vì vậy ông nói với cháu trai: “Được, các con đi thì đi, ngàn vạn lần đừng động thủ.” Dừng một chút lại dặn dò: “Bắc Sinh không cần đi.”

Chu Bắc Sinh cũng không muốn đi, nhưng bởi vì hắn thân phận đặc thù, rất nhiều người hò hét để hắn đi: “Tú tài ca, đi theo giảng giải đạo lý cho bọn họ nghe.” Nếu như hắn cố ý trốn tránh, bị người trong thôn biết được, đến lúc đó lão Chu gia sẽ bị nói xấu.

Từ thị không chấp nhận, “Con đi với cha con lên trấn trên là được.”

Đường Hà cúi đầu yên lặng ăn cơm. Một người không thể vọng tưởng thay đổi người khác. Bọn họ tức giận cũng tốt, cầu khẩn cũng tốt, ông nội, cha mẹ Chu Nam Sinh cố chấp thiên vị, ở tất cả mọi chuyện đều rất rõ ràng.

Tại sự kiện này, phụ huynh Chu gia cảm thấy Chu gia không xuất hiện là không hiền hậu, mặc dù chuyện làm người ta không thích, nhưng huynh đệ Chu Đông Sinh tham gia cùng đám người, cẩn thận một chút cũng không có chuyện gì. Nhưng Chu Bắc Sinh thì không được, an toàn và tiền đồ của hắn không thể mạo hiểm, cho dù bị mọi người nói xấu cũng không thể.

Khóe miệng Đường Hà kéo theo vẻ bi ai mà châm chọc.

Rất nhanh thôi, nàng nghĩ thầm, nhà cũ đã dọn dẹp xong, đồ đạc của bọn họ mang sang cũng kha khá. Lão gia tử và phu thê Chu lão mặc dù chưa nói câu nào ở riêng, nhưng đối với hành động bọn họ không nói một từ, hiển nhiên cũng chấp nhận chuyện ở riêng.

Chỉ cần chuyển ra, bọn họ sẽ tự do rất nhiều. Nàng muốn tổ chức cuộc sống tốt hơn. Không phải mỗi lần gặp chuyện bất hòa lại vỗ bàn, nếu không trượng phu và hài tử nàng sẽ lâm vào bất hòa, lúng túng với cha mẹ huynh đệ.

Sau khi ăn xong, Đường Hà vẫn cố gắng ngăn cản Chu Nam Sinh, quần thể rất dễ dàng thăng cấp thành sự kiện bạo lực, nàng lo âu…

“Ta chỉ đi cùng thôi, một lúc ta sẽ về cửa hàng làm việc.” Chu Nam Sinh bất đắc dĩ đảm bảo.

Ngày hôm đó, nàng bất an vượt qua.

Thời đại này không có điện thoại truyền tin, ngày thưòng nàng và Chu Nam Sinh xa nhau, nàng không biết cụ thể những việc hắn làm. Nhưng hôm nay tình huống đặc thù, hắn không có tin tức, làm cho nàng đứng ngồi không yên.

Chuyện vĩnh viễn có thể tệ hơn.

Ban ngày tin xấu liên tục truyền đến.

Cả thôn trang đều bất an. Chu gia không ngoại lệ.

Chạng vạng, tin tức chính xác truyền khắp thôn trang: Sáng nay Chu gia thôn và Trâu gia thôn thương lượng không thuận lợi, người hai thôn giằng co một buổi sáng, cuối cùng ngôn ngữ quá khích, phát triển thành ẩu đả.

Người Trâu gia thôn chết hai, đa số là bị thương nhẹ.

Chu gia thôn bị thương mười mấy người.

Sinh mạng con người đáng giá, Trâu gia thôn đưa người chết lên huyện nha, người bị thương đứng ngang dọc ở sảnh nha. Huyện thái gia giận dữ, tại nơi quản thúc xảy ra án mạng, đúng là vết nhơ trong nhiệm kỳ, hắn lệnh nha dịch đến Chu gia thôn, lùng bắt người tham dự ẩu đả.

Nha dịch tràn vào chu gia thôn, lục soát từng nhà, tìm được một đống nông cụ, đao thương, chủy thủy, trói thanh niên trai tráng trong thôn lên huyện nha.

Sau khi chuyện phát sinh, một số người chạy sang huyện khác, một số người chạy vào rừng. Số còn lại không chạy kịp hoặc tự xưng là vô tội.

Cả thôn trang chỉ dư lại lão nhân, nữ nhân và hài tử.

Mà Chu gia, đợi đến khi đêm xuống, không thấy Chu Đông Sinh và Chu Nam Sinh về nhà.

Thời điểm thắp nến, Chu lão về nhà, Từ thị đột nhiên nhào tới trước mặt ông, vui sướng nói với ông, “May nhờ Bắc Sinh vào trong thành,” bà lẩm bẩm nói, “May quá, tránh né một… Cha nó, ông mau mau, mau quay vào thành, gọi Bắc Sinh trở về… Nó là tú tài, để nó nói với Huyện lão gia một chút, thả nhi tử ta ra…”

Chu lão sắc mặt trắng bệch, vội cắt lời bà, hỏi: “Buổi trưa Bắc Sinh nói với ta nó muốn về nhà, hiện tại không ở nhà sao?”