Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 93: Ngoại truyện 1




Ta tên là Chu Gia Bảo. Nhũ danh là Tâm Ái. Mẹ ta nói, bởi vì ta là bảo bối của cha mẹ.

Ta có một đệ đệ, tên là Chu Gia Minh. Nhũ danh là Lượng Lượng. Mẹ nói, bởi vì đệ đệ là tiểu nam tử hán của cha mẹ, bọn họ hi vọng sau này đệ ấy lớn lên tâm hồn luôn trong sáng vô tư.

Ta và đệ đệ đều rất thích tên mình, mặc dù nhũ danh chỉ để người nhà gọi, nhưng mỗi lần quen bạn mới, chúng ta đều phải giải thích tên mình một lượt. Bọn Nhị Đản Cẩu sẽ gãi gãi đầu, mơ hồ nói: “Nghe không hiểu…”

Thực ngốc. Ta và đệ đệ vừa nghe đã hiểu. Mẹ nói, coi như là hài tử, cũng sẽ hiểu được ca ngợi và chờ đợi.

Mặc dù các bạn thân mến không hiểu, nhưng chúng ta hay chơi chung một chỗ. Lúc chạng vạng, mọi nhà trong thôn khói bếp lượn lờ, các đại nương, đại thẩm trong thôn đề cao thanh âm, gọi: “Nhị Trụ Tử, Tế Đầu Thất, Trưỡng Đỗ Ngũ, về nhà ăn cơm!”

Một vòng la lên, người ta đã hiểu được đặc điểm diện mạo của các bạn.

Đến phiên chúng ta, mẹ sẽ cười gọi: “Tâm Ái, Lượng Lượng, về nhà ăn cơm thôi ~~~”

Sau đó, ta và đệ đệ sẽ vô cùng kiêu ngạo, ưỡn ngực bước qua mặt các bạn.

“Tiểu hài tử một chút chuyện nhỏ cũng có thể đắc ý,” ta nghe lén mẹ nói với cha chuyện này, “Chàng không biết được, hai cục cưng ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như hai con gà trống nhỏ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.”

“Tâm Ái là tiểu nữ oa, không thể gọi con bé là gà trống.” Cha nói.

Cha tốt hơn mẹ! Ta lén nghĩ. Một giây sau lại nghe cha nói: “Con bé là gà mái nhỏ.”

Sau đó ta không nghe được bọn họ thì thầm nói đùa, ta quên mất mình giả bộ ngủ, mở mắt nhảy dựng lên, nói với cha mẹ: “Con là Tâm Ái bảo bối của cha mẹ, không phải gà mái nhỏ!”

Đệ đệ cũng mở mắt bò dậy, la hét ầm ĩ: “Con không phải gà trống!”

Đệ đệ còn nhỏ, không hiểu xấu hổ, sau khi bị vạch trần, nhóc cười khanh khách tiến vào trong ngực mẹ. Ta không phải không biết xấu hổ, cho nên ta cố gắng suy nghĩ, tìm một cái lý do hợp lý: “Không phải cha nói với mẹ, hi vọng con và đệ đệ ngủ sớm một chút sao? Như vậy cha và mẹ có thể cởi truồng đánh nhau.”

Ta nghĩ lại lúc trước hất chăn, nhìn thấy cha mẹ trần truồng ngủ, tự gật đầu với mình: “Con nghe lời phụ thân, con là bảo bối ngoan.”

Nhiều năm sau này, ta gả cho người, vào động phòng, nhớ lại giờ phút này, mới rốt cục hiểu tại sao mặt cha mẹ đỏ như mông gà.

Nhưng mà ta và đệ đệ giả vờ ngủ là có lý do hợp lý, không phải vì nhìn cha mẹ cởi truồng, chúng ta hi vọng cha ôm. Hai chúng ta mỗi tối đều chơi xấu, lên giường cha mẹ làm ầm ĩ, qua giờ ngủ cũng không chịu đi, chờ chúng ta chơi mệt nhắm mắt lại, sẽ nghe được mẹ ôn nhu nói với cha: “Hai tiểu oa đều ngủ rồi, chàng ôm con về giường nhỏ đi.”

Giường nhỏ của chúng ta và giường lớn của cha mẹ ở chung một phòng. Từ giường lớn đến giường nhỏ chỉ có mấy bước, nhưng mấy bước này, được cha ôm vào ngực, ta lén lút túm vạt áo người, lén lút cười.

Sau đó ta biết, ta được nhẹ nhàng đặt trên giường nhỏ. Cha hôn ta một cái, sau đó mẹ cũng hôn ta. Bọn họ đắp chăn cho ta, nhẹ nói: “Tâm Ái, ngủ ngon nha!”

Nhiều năm sau này, ta và đệ đệ lớn hơn, có cách nhìn nhận sự việc khác nhau, nhưng vô luận quan điểm có trái ngược với cha mẹ thế nào, với việc chúng ta nôn nóng muốn tránh thoát trói buộc của cha mẹ, bởi vì nhớ kỹ hạnh phúc khi còn bé, chúng ta trước sau sẽ không ngỗ nghịch bọn họ.

Dĩ nhiên bây giờ ta và đệ đệ còn nhỏ, có đôi khi chúng ta nằm trên giường nhỏ, không chịu ngủ, mẹ tức giận sẽ nói với cha: “Chàng mau ra tuyệt chiêu!”

Sau đó cha sẽ kêu tiếng chuột: “Chít chít, chít chít…”

Mới đầu ta và đệ đệ cho là chuột vào nhà thật, sẽ nhỏ giọng la hét, vì sợ con chuột sẽ cắn hài tử nào không ngủ, chúng ta sẽ mơ hồ đắp chăn nhắm mắt, bất tri bất giác ngủ mất.

Sau vài lần, ta hiểu được đó là tiếng cha kêu. Nhưng ta và đệ đệ vẫ giả bộ sợ, hét lên một tiếng. Sau đó ta nghe thấy âm thanh mỉm cười của mẹ: “Tuyệt chiêu trăm lần vẫn linh. Hai oa đều ngủ rồi.”

Mọi người xem, người lớn rất dễ dàng bị lừa gạt.

Nhưng ta và đệ đệ không ngủ cùng phòng với cha mẹ nữa. Sau khi nhà chúng ta xây mới, chúng ta chuyển ra khỏi nê phôi phòng. Nhà mới rất nhiều phòng, ta và đệ đệ mỗi người một phòng ngủ, chúng ta có thư phòng của mình. Chúng ta mở cửa sổ ngắm cảnh bên ngoài, chính là một sân rộng rãi trồng đầy hoa và cây cối, vây quanh sân là một hàng sồi xanh, xa hơn phía ngoài, là một hàng rào bằng gỗ. Nếu như mùa hè đến nhà ta, mọi người sẽ thấy trên lan can nở đầy hoa bìm bịp.

Ngày chúng ta dọn nhà, ta nghe cha nói với mẹ: “Rốt cục ta đã làm được cho nàng căn phòng trong mơ.”

Ta và đệ đệ cao hứng cực kỳ, mỗi ngày đều mời bọn Nhị, Đản, Cẩu đến nhà chơi, nghe bọn họ khen phòng nhà ta đẹp.

Nhưng bà nội bĩu mỗi nói: “Phòng ốc không giống dạng gì, làm mò!”

Ta nghe đã biết không phải lời khen, thật khó chịu, ta nói với mẹ: “Bà nội không thích nhà chúng ta, sau này không để cho bà tới, con cũng không đến nhà bà!”

“Không thể làm vậy,” mẹ nghiêm mặt nói với ta, “Lão nhân gia đôi khi nghĩ một đằng, nói một nẻo, con không được học theo, nếu không sẽ ăn đòn.”

Sau này ta lớn lên, nghĩ lại chuyện xưa, phát hiện mẹ cũng là nghĩ một đằng nói một nẻo, rất nhiều lần mẹ nói muốn đánh ta, nhưng ngay cả một đầu ngón tay của ta, người cũng không động vào.

Mẹ nói: “Người lớn tâm tình có thế nào đi nữa, cũng không nên làm ảnh hưởng đến tình cảm của tiểu bối và tổ tông. Dù sao đối với một hài tử mà nói, có ông bà nội yêu thương, mới đầy đủ tuổi thơ.”

Mẹ thường xuyên nói mấy lời khó hiểu. Thật ra ta hiểu được ý của người, ông bà nội là người qua trọng đối với ta và đệ đệ, muốn chúng ta phải gần gũi.

Ông bà nội thật ra cũng tốt với chúng ta. Mỗi dịp làm ăn bận rộn, cha mẹ phải đi xa nhà, không ai chăm sóc ta và đệ đệ, đành phải đến nhà ông bà nội.

Ông bà nội là lão nhân, bọn họ chia phòng ngủ. Ta chưa ngủ phòng ông nội bao giờ, bá nương nói, ông nội sợ ồn ào, chỉ duy nhất một mình tiểu đậu đỏ Gia Mặc nhà Tứ thúc được ngủ phòng ông. “Tâm Ái và Lượng Lượng đến đây, Gia Mặc không có ông bà nội cưng chiều, muốn khóc nhè này.” Vẻ mặt bá nương là lạ nói.

Sau ta trưởng thành, biết cái vẻ mặt là lạ này là ‘ngoài cười nhưng trong không cười’.

Sau đó Tứ thẩm đứng một bên, ưỡn bụng bự nói: “Không thể nào, Gia Mặc Ngoan, tối nay ngủ với cha mẹ, tỷ tỷ và ca ca ít đến, tặng ông bà nội cho ca tỷ có được không?”

Thật ra ta không muốn ngủ với ông nội, ông nội hút thuốc lá, chăn gối và quần áo ông đều nhiễm mùi khói thuốc, cho nên ta lớn tiếng nói: “Gia Mặc cứ ngủ với ông nội, con và Lượng Lượng không tranh với đệ ấy, chúng con ngủ với bà nội.

Bà nội cười ha ha, nói với ông nội: “Lão đầu tử, cháu gái cần ta hơn.”

Thật ra ta có chút ý tứ này, nhưng sợ ông nội đau lòng, ta còn làm bộ giải thích một chút, “Con thích ông bà nội như nhau.”

Ông nội cười sờ sờ đầu ta.

Thật ra ta cũng thích ông nội, ông hay cho ta và đệ đệ ăn đường, tuy những cục đường cứng đơ kia đầy mùi gạo cũ và dầu hôi, nhưng thời điểm ta ngậm đường, ta đặc biệt tựa sát vào ngực ông nội, tạm thời quên mùi khói thuốc trên người ông.

Sau mẹ nói cho ta biết, khi một người cảm giác được quý trọng, trong lòng hạnh phúc, không cần nói gì, chỉ muốn ôm.

Dĩ nhiên mỗi người biểu đạt một phương thức thân cận không giống nhau. Phương thức của bà nội chính là nói thầm. Bà luôn nói với ta và đệ đệ: “Người ta nói, tên bần tiện dễ nuôi, nếu gọi các con là Đại Nha, Nhị Đản, nhất định có thể bình an sống đến già. Nhưng mẹ các con lại lấy tên hiếm lại, cái gì Tâm Ái bảo bối, cái gì Lượng Lượng, đây không phải để ông trời ghen ghét sao? Vì việc này, năm đó Tâm Ái của ta suýt nữa bị người què bắt đi, vạn nhất ngày nào đó Lượng Lượng sẽ gặp chuyện này… Phi phi phi! Phi miệng quạ đen của ta!”

Về chuyện ta bị băt đi, trong lòng ta có ấn tượng mơ hồ. Nhưng giờ ta đang an toàn sống bên cha mẹ, cũng không thấy sợ, học được bộ dáng cha an ủi mẹ, vỗ vỗ lưng bà nội, nhẹ nói: “Tâm Ái và Lượng Lượng sẽ bình an lớn lên, sau này sẽ làm ra nhiều tiền cho bà nội dưỡng lão.”

“Lượng Lượng cũng ‘choẹt’ hôn lên mặt bà, kích động nói: “Đúng vậy, bà nội chờ cháu ngoan kiếm nhiều tiền.”

Sau đó bà sẽ vén chiếu, lấy hà bao đặt dưới đầu giường, mở ra, cho ta và đệ đệ hai đồng tiền, “Tâm ái, Lượng Lượng cầm đi mua đồ ăn vặt nha.” Sau đó dặn dò: “Chớ nói với bọn huynh đệ tỷ muội bà nội cho tiền nhé!”

Ta và đệ đệ nhất tề gật đầu. Sau này, mỗi khi trong thôn có người tới bán bánh, hai chúng ta quấn lấy bà nội đi vén chiếu lấy tiền đồng. Mười lần được cả mười.

Sau khi ta trưởng thành, trong lòng vẫn cảm thấy đầu giường bà nội, là một kho tiền thần kỳ.

Trên thực tế, phòng bà nội cũ kỹ âm u, mỗi góc, mỗi tấc chăn đều tản mạn một cỗ mùi vị.

Mẹ nghe ta miêu tả, người lại nói lý thuyết khó hiểu, đó là mùi vị của năm tháng.