Cuộc Sống Hằng Ngày Và Chuyện Tình Ái Của Một Tác Gia

Chương 49: Lễ hội chết tiệt: Cuộc hạnh ngộ của những con người khốn khổ trong cổ tích biến thể và chúng ta phải...




Lễ hội chết tiệt: Cuộc hạnh ngộ của những con người khốn khổ trong cổ tích biến thể và chúng ta phải 'manh động'

Nữ nhân đứng đó, yênlặng nhìn người trong vai Mei giả vờ vẻ mặt đau đớn mà kể lại chuyệnxưa. Cô ấy gần như quăng cả linh hồn mình vào một câu chuyện không tưởng do cô tự bịa ra. Đến nỗi ngay cả nữ chính, người tự bịa kịch bản cũngđã âm thầm trong tâm cầu nguyện cho mình an toàn thoát khỏi kiếp nạn domình tự tạo này

[Mấy đứa này, có phải hay không lấy tất cả các môn năng khiếu mà học!!!]

Hiện tại đã không nắm rõ tình hình, dường như mỗi người đều có một kịch bản, một suy nghĩ riêng trong đầu về những gì sẽ phải diễn. Vở kịch này nhìn từ bên ngoài, không biết theo ánh nhìn của khán giả, nó sẽ có ý nghĩhay gì gì đó đại loại nữ chính cũng lười nghĩ, nhưng cô biết chắc. Nếukhông hứng thú đến cao huyết áp khi đi PK thì cũng là bình tĩnh nắm chắc kịch bản ảo tưởng tự bịa, cố hoàn thành nốt vai trò của mình hoặc nhưnữ chính, chỉ có thể đứng ngẩng tò te ra nhìn người ta hoa tay múa chântrước mặt mà không hề biết bản thân nên làm gì tiếp theo. Bỗng nhiên cócảm giác bản thân là lỗi thời trưởng bối không thể theo kịp tuổi trẻtăng à nhầm năng động ngày nay.

[Không, ta phải khẳng định bản thân mình trong cái cuộc đời đậm chất siro trộn huyết cún thế này!!! Phải 'MANH ĐỘNG'!!!]

(Nó là cái gì thế?!)

Nữ nhân vẫn nhìn con người quằng quại trong đau khổ kia, trong khi côngchúa bên kia thì bày ra vẻ mặt khó xử, thở dài nhưng lại rất bình tĩnh,nghiêm túc lên tiếng_”Ari, có vài chuyện, không thể đùa giỡn được”

Rồi Ari khom người, nữ nhân cũng khẽ nghiêng, mắt cố nhìn theo xem ngườinày định làm gì. Nhưng mà ngay thời khắc Ari đạp bàn đứng lên, kiếm giảchỉ thẳng cổ công chúa thì một tiếng xét xuyên não của nữ chính, biểucảm đứng hình như tượng năm giây_[Đã có chuẩn bị sao?!? Ngay cả hung khí cũng đã chuẩn bị sẵn. Này là tình cờ hay các người biết trước tôi sẽgiở trò]_suy nghĩ đến đây, nữ nhân bỗng nhớ tới một nhân vật gần đâyhình như là không xuất hiện trong mảnh đời cẩu huyết của cô. À, đã cóđược nhắc sơ qua. Nhưng mà nghĩ tới thì không kiềm được rùng mình, nhanh chóng trở về thực tại

Ari tiếp tục màn dọa giết người bất hủcủa mình cùng vẻ mặt tức tối. Nữ chính mắt hướng xuống khán giả đangchăm chú bên dưới, có vài người khẽ thì thầm, nhìn vào cánh gà, không là đám nhỏ chăm chú xem, vừa thấy cô nhìn xuống liền nhón tới nhảy lui cổvũ_[Không thú vị! Không vui! Không hay gì hết!]_nhẹ chau mày để cố địnhhình ảnh thì liền thấy được Minh Hạ và Minh Viễn đang trò chuyện vớinhay, phía sau máy quay_[Cô đây sẽ giải quyết một lần mấy đứa nhóc này!]

”Xong chưa”_quả thật cảm thấy máu của mình đã bị vở kịch nàyrút đi một nữa, tình trạng tuột huyết áp vào sáng sớm giờ có xu hướngbùng phát

Ari bị bất ngờ bởi sự xen ngang này, nhưng rất nhanh liền hơi mỉm cười một chút

Nữ nhân thâu được hình ảnh kia, liền trong đầu hiện lên hai từ ' khôngxong', cô phải nhanh chóng hạ màn vở kịch này_”Xong rồi thì thả ra đi,nói sớm có phải được không. Khiến ta cứ mãi trí nhớ nhập nhằng. Giờ biết được đồ ngốc kia ở đâu thì hiện tại chỉ cần đi tìm là được”

”Mei à, đã qua biết bao nhiêu đời người, em đi đã ngàn lần xuyên qua khurừng này, vậy ta hỏi em, có lúc nào đó bất ngờ đi ngang qua một cái câynào đó, em có cảm giác là không?”

”Đương nhiên không”_nữ nhân đối với kiên nhẫn đã từ bỏ, liền mang ra thái độ trêu người nhất mình có để dọn đường

”…”

Chỉ là, ngươi cố thì có người còn trơ hơn ngươi_”Cho nên bảo bối à, em vào trong, để ta giải quyết có được không?”

”Nói nảy giờ là chỉ muốn đuổi người à?”

”Không hề, vậy giờ em muốn ra sao?”

”Tha cô ta đi đi, đòi gì thì cũng trả đi. Ta giờ chỉ cần đi tìm hắn”

”Mọi chuyện đơn giản như vậy, ta đã không làm khó đến năm đời đế vương bảo bối ngốc à”

”Vậy đây chết là xong chứ gì”

”Thôi được rồi, chúng ta sẽ đi tìm”

Đang lúc cả Ari và cô cùng đứng lên, đèn đồng loạt lại được tắt, rèm cũngđược hạ xuống với tốc độ nhanh nhất và tên dẫn chuyện cùng mấy chiếc đèn pha công xuất chói lọi xuất hiện. Ngay giữa sân khấu, điệu bộ bưng trànhà giàu, tiếp tục lảm nhảm dài dòng.

Nữ nhân bị một ai đó kéođi, đến lúc định hình lại tinh thần, nhìn đến người trước mặt thì liềncảm thấy số mình hình như có vật gì đó đeo bám. Tên kia quay lưng, không thấy mặt được. Dĩ nhiên bóng lưng này quá lạ lùng hoặc căn bản nữ nhânchưa từng đặt thứ gì vào mặt nên dĩ nhiên liền chau mày nghĩ lại chuyệncổ tích ngày xưa_[Chúng ta có quen nhau sao? ]

Do huyết áp cóchiều hướng xuống dốc, nữ nhân liền sắp rơi vào trạng thái quạo quọ khinói chuyện cho nên vẻ mặt liền rất không đẹp đẽ. Cũng may là nhờ mặt nạnên không mấy dọa người. Người kia cũng không nói không rằng, đặt côđứng yên một chỗ rồi rời đi thật nhanh

Đang lúc nữa ngơngác, nữa bực bội nhìn quanh một màn tối đen cùng tiếng xì xầm thì liềncó thể hình dung đại khái là đang đứng ở nơi nào. Nhưng chưa kịp chuẩnbị thì đèn pha công xuất vừa đủ chói được bật lên và nữ nhân lần đầutiên được vinh hạnh như tù nhân vượt ngục nhưng bất hạnh bị phát giáckhông những được đèn tù hay đèn pin, còn có đèn từ trực thăng rọi thẳngmặt.

[Thật chói chang! Ta cần phải Manh Động!!!]

Vừahay lại đúng lúc quay đầu nhìn quanh vốn là để định hình địa bàn, nhưnghiện tại lại trông như đang tìm kiếm. Nhìn qua lại thấy hai hàng vũ công cây xanh đang vui vẻ chạy tới chạy lui, còn có mấy em áo trắng thuowcst tha tới lui không nhừng. Nữ nhân đảo mắt, cao giá nhấc chân rảo quanhmọi nơi.

Căn bản không hề nghĩ mình nên tìm kiếm, mà là nghĩbản thân hiện tại nên cho mọi người nhìn gần một chút tạo hình quá mứcrườm rà này. Đồng thời phải cúi đầu nhìn đường, cẩn thận không lại dùnggót tám phân giẫm giẫm phải thứ gì đó của ai đó... cô, đền không nổiđâu, mà xương cũng sẽ bị tổn thương nếu ngã xuống các kiểu!.

Dưới tác dụng của gót tám phân, có thể giúp biến hóa từ nắm lùng cũng thànhđược đại cổ thụ thì ai đó nhân lúc quay mặt liền thở hắt_[Ôi, bộ xươngcằn cỗi này~~]_nữ nhân mệt mỏi, tìm chỗ muốn nghĩ chân. Cô tô đã rất đắn đo với nơi dừng chân kế tiếp của mình, nghiêng đầu suy nghĩ một chútliền chọn phía trước sân khấu, ngay bên dưới mà dừng chân, nhưng khôngnghĩ tới, đến nơi lại trớ bước, lảo đảo một chút tiện đà liền ngồixuống. Nhưng mà vừa ngồi xuống thì lý trí lại mách bảo phải 'Manh Động', vậy là lại cố mà đứng lên, liền có tia điện xẹt qua_[Xong, bong gânrồi!]_cố nhấp chân bước lên sân khấu, vẫn chưa thấy có gì biến đổi liềnnghĩ bản thân chắc vẫn chưa đến nơi để người khác chạy ra diễn lấp phầnnày nên phải cắn răng, lần nữa đi ngược trở xuống, đến lúc không thểchịu được nữa thì vẫn tại chỗ cũ, ngã ra.

Quay trở lại lúc nữnhân bị kéo đi thì bên này, Ari cùng công chúa cũng bị kéo xuống sânkhấu, một cô gái khác lúc này bước vào cùng cốc nước trên tay, vừa đivừa quay đầu ra phía sau, tay gọi người vào_”Mau lên mau lên, các cậu đi vào từ cửa chính, có thể di chuyển trong phòng được, tùy ý chạy lòngvòng cũng được, chỉ cần đến gần cuối, tránh xa phần mũi nhọn, trung tâmhay dưới mũi nhọn sân khấu là được”

”Này, tiếp theo bọn tớ phải làm gì?”_Ari đến, rất thoải mái lấy qua ly nước của cô gái vừa đến uống

”Đã xong”

”Thật sao, thật may mắn, cuối cùng cũng xong”

”Ừ”_cô chỉ cười trừ, đưa mắt nhìn quanh quan sát, vừa hay nhìn đén Minh Hạ vàMinh Viễn thì liền cúi đầu chào, rồi quay đi_”Bảo với bên ánh sang, mộtphút sao mở hết đèn pha lên rọi vào cửa chính, theo sau đó nhớ theochân”

”Mà sao phải tránh xa trung tâm hay mũi nhọn sânkhấu?”_Công chúa thở dài thoải mái, cầm lên cây quạt điện nhỏ có ngườiđưa qua cho mình, mắt đùa làm mát

”À, tại có người, dù cho sĩ diện đến đâu cũng sẽ lựa chọn vị trí trung tâm, hoặc là tình cờ luôn dính phải hai từ trung tâm mà thôi”

”Cậu quen người bên trên?”

”Ưm, đại khái là có biết, nhưng chỉ từ một phía”

Bên kia vẫn rôm rả trò chuyện, bên này, ngay lúc tò mò nhìn người mới vào,lại còn nhận được cái gật đầu chào kia thì Minh Hạ có chút chau mày ngạc nhiên, nhìn hết một lượt phía sau mình, không chắc chắn hỏi MinhViễn_”Là ai?”

”Lý Hoa”

”Lý....này, không phải cùng Lýkia có quan hệ gì gì đó đi?!”_Minh Hạ có chút e ngại nhìn đến cô gái nhỏ kia, lại âm thầm đưa mắt nhìn vò camera lúc này vẫn đang ghi hình têndẫn chuyện kia

”Em gái không chính thức của Lý Dương”

”Vậy phải từ hai phía chứ?”

”Cả họ Lý và cô nhóc đều không muốn cho chủ gia của chúng ta biết sự tồn tại của cô”

”Tại sao chứ?”

Minh Viễn hạ mắt nhìn Minh Hạ, lại chớp mắt thờ ơ nhìn đến cô gái kia_”Không bị chủ gia hại chết cũng là bị Lý Dương kia hại chết nếu để chị ấybiết”

”Tại sao chứ?”

”Vốn không hề có máu mủ, mà embiết đấy, hai gia chủ, nếu em không có chút huyết thống gì dính dáng đên thì mạng em họ không quan tâm đâu”_Minh Khải từ đâu âm u xuất hiện, hạmắt nhìn em gái nhỏ của mình_”Bởi vì bọn anh cũng không thừa hơi bảo vệngười ngoài”

”Cô nhóc ấy là con gái của em gái của bác Dương.Người đó chết, con gái theo lẽ là họ cha nhưng bởi vì dù gì cũng là emgái được cưng chiều, bác gái cũng quan tâm nên liền đổi lại”_Minh Viễncũng thuận tiện thêm vào

Minh Khải hạ xuống ánh mắt không chútcảm xúc, lạnh giọng với hai đứa nhỏ nhà mình_”Lại nói, quý cô của chúngta, rất giỏi trong việc tiêu diệt mấy thứ em ấy nghi ngại sẽ làm phiềncho người thân cận hoặc có quan hệ gia đình cần thiết với em ấy. Chonên, cô gái kia thông minh mà chọn cách sống đúng đắn nhất. Thà là không liên quan, nếu đã liên quan mà làm sai, xét theo khía cạnh quan hệ, emnghĩ, ai có thể cản được khi chủ gia của chúng ta đã muốn làm?”

”Anh Dương”_bỗng dưng Minh Hạ nghĩ đến tấm tường, thành trì vững chắc kia,nhưng ngay sau khi nói ra liền cảm thấy có gì đó không đúng. Tấm tườngkia, là vì ai mà xây lên??

Minh Khải cười thật trầm_”Tên nhócđó mà cản được thì giờ này chủ gia của chúng ta đã thành con dâu họ Lýtừ lâu rồi nhóc con, thậm chí chúng ta còn có thể có mọt đứa nhỏ chạylòng vòng gây rối hơn mẹ của chúng nữa”

Ai người đều âm thầm liếc nhìn người phía sau, giơ ra ngón trỏ hò hét_[Anh thì lớn hơn ai hả?!]

”Nghĩ thử xem, ngoài ba mẹ hai gia đình cùng chị ấy thì anh Dương sẽ nhét aivừa nữa vào đôi mắt anh ấy đây?”_Minh Viễn dù không cam tâm cũng phảigật đầu đồng tình

Minh Hạ đối với mấy lời nghe khủng bố kia não liền như động cứng, trơ mặt lắc đầu. Qủa thực, ngay cả bóng lưng của ai khác cũng không thèm nhớ huống chi là nhét vào mắt họ Lý kia._”Nhưng mà nghe qua, trong cô ấy có vẻ hiểu rõ chị Thùy”

Minh Khải cười thâm trầm_”Nhân vật nguy hiểm đến mạng sống của em, không rõ thì sau biết được mà chạy trốn?”

”…..”

[Rốt cục, chị ấy đã làm những gì, có thể làm được gì?]_Minh Hạ thật sự không giấu nổi tò mò non nớt của mình. Vốn dĩ cô đến đây, cũng chỉ có lần họp mặt kia nhưng lại dưới hoàn cảnh chủ gia bị dồn vào đường cùng khôngthể phản kháng và mọi người xung quanh không lo sợ thì cũng là lo lắngcho cô. Minh Thanh dù bề ngoài luôn trông như cố gắng chống đối nhưng ai mà tin được, gọi đi triệu tập thì liền đi, một lời cũng không phản khán dù cằn nhằn là dĩ nhiên có.

Mà ai kia, ngay cả giương nanh múa vuốt cũng chưa thấy qua. Căn bản hiện tại trong suy nghĩ của Minh Hạ,nữ chính cùng lắm là hổ ngoài nai trong luôn được săn đón và chăm sóc vô cùng.

Ba người đều không để ý, lúc này Lý Hoa đang mắt nhìnchăm chăm một người, môi hơi mím một chút, đưa qua thêm vài thứ giúpngười đó, sau đó gật đầu quay lại_”Mọi người bắt đầu dọn dẹp đi. Đến khi thông báo kết quả, chúng ta sẽ quyết định tiếp hạng mục kế”

Bên này ba anh em họ bắt đầu bị thu hút bởi màn hình thu hình bên trong.Biết sao được, hiện tại cũng không ăn vạ trên sân khấu mà lại diễn ngay ở bên dưới. Khán giả vài người đã bắt đầu đứng lên, kéo theo những ngườiphía sau tò mò muốn xem cũng phải đứng dậy, có chút hỗn loạn.

Nhưng mà họ hình như bỏ qua thứ gì đó. Không phải vừa nãy Lý Hoa đã nói không ai đến gần để tránh choáng chỗ sao? Vậy mà không biết từ bao giờ đãxuất hiện một cái cây, rất biết cách gây tò mò khi đưa lưng về phía bọnhọ.

Để rồi đến lúc quay mặt lại, nữ chính thì đang chắc mẩmtrong lòng chuẩn bị đe dọa Minh Khải, nhưng khi nhìn đến cái cây trướcmặt lại là Lý Dương thì không biết nên khóc hay ngất xỉu mới là tốt hơn. Cũng không cần nghĩ nhiều, bản năng thích 'Manh Động' của nữ chính đãtrỗi dậy, nước mắt liền tuôn như mưa, không kiềm được đưa tay che mắtnhưng miệng chính là nữa khóc nữa cười, trông cực kì thê thảm.

Ai hiểu được cho tình cảnh của con chiên trung thành đáng thương kia?Người ngoài nhìn chỉ toàn thắc mắc hoặc hiểu nội dung truyện. Cánh gànhìn_[Ồ họ diễn thật nhập vai], đồng lõa nhìn_[Chết chắc rồi/ có ngườichết chắc rồi]. Và người trong cuộc, vốn đã chạy hết cuộn phim của mìnhtừ lúc thấy mặt Lý Dương rồi.

[Ôi thần linh ơi! Không phải anhđang bận công việc phải qua Ý sao? Bằng niềm tin khủng bố nào mà trở vềngay lập tức lại còn có thể tại ngay địa điểm này mà vinh quang giá lâmvậy?? Sao lại có thể huyền ảo như vậy?? Lại còn được đóng vai! Có ngườiquen em gái anh trai à?? Sao tôi không biết?? giấu diếm gì à!!!]_côkhông hề để ý đến tình cảnh hiện tại của mình mà lại vô cùng bình tĩnhmang tâm trí đi nhúng nước câu cá

(Cô hai, mạng nhỏ của cô đang được người nhà rao bán miễn phí kìa)

Trong lúc cô vẫn còn ngây ngốc, nước mắt tuôn rơi vì niềm đau vô hạntrong tâm hồn bé nhỏ mỏng manh thích gây chuyện của mình thì người dangôm nữ nhân trong tay, Lý Dương, vẻ mặt rất bình tỉnh, ánh mắt thâm tình, đưa tay vuốt mặt cô

”Cuối cùng cũng giữ được em”

Ngay lúc đó tấm màn thần thánh của câu chuyện lại lần nữa được kích hoạt đèn cũng hạ xuống, tên quý tộc dẫn chuyện vẫn được hứng trọn ánh đèn chóichang của sân khấu mà lên sàn trước sự hoài nghi cùng khó hiểu của người xem bên dưới chốt hạ mọi thứ bằng sự cô đơn lạnh lẽo của hắn.

Ai đó lừ mắt, bao nhiêu uất ức liền đổ lên con người vô tội kia_[Cầu cho đèn pha hong đến người cũng thành gà tây!!!]

Tên dẫn chuyện xuất hiện, mọi người không quan tâm hắn, đèn vừa lên liềntìm kiếm cặp đôi vừa chạy lòng vòng, cuối cùng ngã lăn ra mới gặp đượcnhau kia thì liền vinh hạnh thấy được một nam nhân quần tây áo sơ mitrắng, ngay cả cravat cũng chưa tháo xuống đang bế trên tay cô phù thủykia.

Tất cả đều muốn bùng nổ nhưng cơ mặt dường như đều đôngcứng, trân mắt ngoái cổ nhìn hai người đi ra ngoài bằng cửa chính củakhán phòng. Và bằng một điều thân kì nào đó, cửa hai cánh cũng tự độngmở ra.

[Ể, hình như lúc chúng ta vào cánh cửa kia không có tựđộng nha!]_tiếng lòng của toàn thể nhân loại ngồi trong khán phòng vừabị vở kịch kia xoay tròn từ đầu cho đến kết. Thật bi ai.

Rakhỏi khán phòng, nam nhân liền rẽ trái, xuống bậc thang đi trở xuốngcánh gà, yên lặng đặt nữ nhân xuống rồi không nói gì thêm, xoay ngườirời đi. Nữ chính lúc này vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn theo bóng dáng kia. Cứngỡ sẽ có một trận cuồn phong bão táp càn quét hết mảnh đất cằn cõi nàynhưng rồi chẳng có gì xảy ra.Nghĩ tới liền rùng mình_[Sự yên lặng củabảo tố là đây sao?]

Tinh thần một lần nữa được vinh dự đưa vàotrạng thái mức máu thấp nhưng mật độ hoạt động lại phải đẩy lên mứcphòng vệ cao nhất. Phải biết rằng, so với lịch sử đẫm máu của quá khứ,thì đây quả thật mới chỉ là khỏi đầu. Nữ nhân càng nghĩ trong lòng càngkhó chịu, bắt đầu giở trò đi tìm chiên non bắt nạt.

(Cô ta bắtnạt người khác bằng cách phô ra sự già nua trong tuổi tác đáng xấu hổcủa mình. Ngôn ngữ nào có thể diễn tả cho người lớn tuổi đang đọc thứnày đây!)

Hiểm họa ở mức báo động ngày một cao. Minh Thanh đảo mắt, túm lấy tay nữ nhân_”Creep?”

Người nào đó đang ở trạng thái cùng cực vừa nghe đồ ngọt hợp miệng liền sáng mắt, xoay qua_”Có sao?”

”Đi, đi theo tôi được ăn miễn phí”

”Mi đừng làm như mi giàu”_nói thì nói, bước theo vẫn là bước theo, mặc kệ chân đau, đồ ăn mới là vương đạo.

Chỉ là.....

”Thi nấu ăn xong rồi muốn ăn gì ăn”_Minh Thanh bình tĩnh quay lại đối mặtvới chị mình, dán thẻ với con số bốn lên bên bắp tay của nữ nhân.

Nói sao thì, cũng không thể vác bộ váy dó mà chạy lòng vòng dù mùa hè ở đây cho lắm cũng chỉ là ấm áp. Nữ nhân nghĩ mình sẽ được ăn, ăn cho đến khi no, no sẽ sinh ra hạnh phúc và hạnh phúc sẽ làm ấm từ con tim lan tỏara tới bên ngoài. Cho nên liền chỉ mặc áo thu thể thao của em gái cùngquần jean cũng của em gái mà phong phanh ra ngoài đón nhận niềm vui củathức ăn

Như đã nói, cô ta đang bị người nhà bán rẻ

(Đúng là sinh vật đơn bào cấu tạo đơn giản quá mức tưởng tượng mà. Đả kích đến nổi não cũng mất dần nếp nhăn chăng?)

Vì sao Minh Thanh hôm nay lại bạo gan như vậy?? Đương nhiên bởi vì sau lưng Minh Thanh là tấm tường của nữ chính. À, là vậy đó.

Cô ánh mắt đằng đằng sát khi nhìn em nhỏ nhà mình, sau đó lại mắt chớp vôtội nhìn đến mặt lạnh phía sau. Một lời cũng không nói ra nổi, MinhThanh cười nhạt khi thấy chị mình muốn bùng nổ lại không thể, thong thảtay trong túi quần, quay lại nhìn nam nhân_”Cái này không sắp xếp được”

Nam nhân nhìn Minh Thanh không lâu, sau đó liền nheo mắt nhìn lên nữ nhânđang lén lút bỏ đi không quên quay đầu lại đánh giá tình hình. Vừa gặpđược ánh mắt của anh thì liền tùy thời ngồi xuống cái ghế gần nhất, bắtđầu nhìn quanh ngắm cảnh như chưa hề có cuộc chia ly trong lén lút. Dùhiện tại đang ở trong lều lớn.

Lại hạ mắt nhìn đến Minh Thanh khẽ nghiên đầu_”Cảm ơn em”

Minh Thanh cười cười_”Thôi em đi, xong phần này em trở lại”

[CÓ NỮA HẢ?!?!]_người nào đó trong tâm tưởng bắt đầu nổi vũ bão

Cũng không quay đầu chào chị mình, liền hướng thẳng mà bước đi lúc vươn taynâng lên màn che liền liếc nhìn qua nữ nhân cung đang bắn tỉa cô sau đólại ánh mắt sơ hãi nhìn qua nam nhân kia mà khoái trá nhếch môi cười

Nam nhân bước đến, thật từ từ, thật chậm rãi trước ánh mặt như thấy khủnglong đang tới gần của nữ nhân nhà mình, trong lòng càng nổi bão, khôngkiềm được môi bắt đầu mỉm cười

(Thôi được rồi, lý luận vỡ đôi, nữa chữ xài cũng không được. Thật khiến lòng nhân phẫn nộ!!)

[Cười rồi!! Tên khủng long ăn cỏ cuối cùng cũng có người mỉm cười lộ ra răngnanh cùng hàm răng bén ngót. Ba má ơi, hai người ở đâu!!! Lần này làchết chắc! Đảm bảo luôn]

Anh cúi người, hai tay chống lên haithanh vịn của ghế, mặt đối mặt với nữ nhân nhà mình, tỉ mỉ nhìn ngắm.Gần nữa tháng, anh không thấy được người này thậm chí tin tức cũng rấtmập mờ. Vừa lo lại vừa tức giận_”Bởi vì phần này trong nhiều phần tínhtình của em, tôi liền không thể rời mắt nổi, phải luôn nhìn em”_nam nhân giọng nói tuy nhẹ nhàng, trầm ấm, cực kì tình tính và tràn ngập áimuội. Nhưng mà, nghe vào tai ai kia liền như 'ôi nghe qua như sét đánhxuyên tai!!!

Nữ nhân vẻ mặt như biết chắc dưới chân mình làmìn nhưng lại không thể rút chân về, mắt nhìn sang trái cố tìm thứ gì đó nghe hợp lý mặt kệ cho người đối diện không ai khác chính là nam nhânsđã sống cùng hai mươi mấy nam qua.

”Vẫn ổn mà”_giọng thiệtnhỏ, nhiệt nhẹ, thật mềm mại lại mang theo chút lo lắng khiến cho ánhmắt tra hỏi kia liền có tia mền yếu, cưng chiều chớp điện chạy qua,nhưng rất nhanh liền đanh lại. Anh không lo mình bị lộ. Người trước mặtngay cả ba mẹ cô ấy còn thừa nhận nữ nhân là cực đỉnh vô tâm thì việcanh có cảm nhận gì, chỉ sợ cô cũng không quan tâm.

Càng nghĩ, càng lạnh lòng.