Cuộc Sống Mới Của Nhân Vật Nữ Phụ

Chương 14




15.

Công ty Thẩm Chi Nhiên phá sản là chuyện tôi đã đoán trước, nhưng tôi không nghĩ lại nhanh như vậy.

Lúc tôi vừa về nước, người đầu tiên liên hệ tôi là trợ lý tiểu Vương của Thẩm Chi Nhiên.

Trong tiệm cà phê, tiểu Vương đã không mặc bộ đồ vest tinh anh như trước.

Hắn mặc một bộ đồ bình thường, trẻ hơn lúc mặc vest mấy tuổi.

Đúng thế, hắn vẫn là một người trẻ tuổi chưa đến 30 tuổi.

Vừa tốt nghiệp đại học đã đi theo Thẩm Chi Nhiên làm việc.

Lúc công ty Thẩm Chi Nhiên phá sản, hắn đổi sang một công ty nhỏ làm việc, hoàn toàn không cảm thấy áp lực như trước.

“Chị Ôn Vũ gần đây vẫn tốt chứ?”

Hắn vuốt chén cà phê, nhấp một ngụm.

“Chị sống rất tốt, tốt hơn trước kia nhiều.” Tôi nở nụ cười thoải mái đáp lại.

.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Nốt Ruồi Son Nơi Đáy Mắt
3. Như Giấc Mộng Ban Đầu (Tự Mộng Sơ Giác)
4. Em Thấy Núi Xanh
=====================================

“Trước kia mọi người bảo chị Ôn Vũ là người không thể rời khỏi giám đốc Thẩm. Không ngờ, người đầu tiên rời khỏi anh ấy lại là chị.”

Hắn dừng lại một chút.

“Sau khi chị đi, giám đốc Thẩm ngẩn ngơ cả ngày. Em từng hỏi anh ấy, tại sao không đuổi chị về lại? Sau đó em phát hiện, Trần Y Y ở bộ phận bán hàng có quan hệ mập mờ với giám đốc Thẩm. Lúc này em mới hiểu, không phải chị không xứng với giám đốc Thẩm, mà anh ấy không xứng với chị.”

Tôi nhìn tiểu Vương, “Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết điều này.”

Tiểu Vương nói, “Em chỉ muốn nói với chị, dù em là cấp dưới của giám đốc Thẩm, nhưng em ủng hộ chị, nhìn thấy chị vẫn sống tốt như thế, em cảm thấy rất vui.”

Chúng tôi nói đủ loại chuyện về công ty Trí Nhiên gần đây, hắn cũng thổn thức.

“Người trong giới đều biết nghiên cứu này của Trí Nhiên đã làm mấy năm rồi, bỏ ra cũng rất nhiều. Lần này Hàn Nhất dám làm như vậy là không sợ giám đốc Thẩm.”

“Giám đốc Thẩm các cậu có biết là ai làm không?”

“Còn có thể là ai chứ? Trần Y Y chứ ai. Rõ ràng là bạn gái của giám đốc Hàn Nhất nhưng lại có mối quan hệ mập mờ với giám đốc Trí Nhiên, còn làm việc ở công ty người ta. Giám đốc Thẩm bị khùng lắm mới quen cô ta.”

Lúc tiểu Vương nói tới đây thì tỏ vẻ khó hiểu.

Nhưng hắn lại trộm kể lại cho tôi một drama lớn.

Trần Y Y mang thai, có lẽ là con của phản diện.

Tôi bị doa sợ tới mức đánh rơi thìa.

“Ôi trời, giám đốc Thẩm của cậu biết Trần Y Y trộn tài liệu mật, nhưng vì cô ấy có bầu nên không kiện à?”

“Chắc là vậy.”

….



Không biết trong nguyên tác, lí do phản diện không kiện nữ chính là gì, nhưng dưới sự kích động của tôi, nữ chính lại mang thai con của phản diện?

Tôi bị tin này dọa sợ chưa bình phục được.

Lần gặp Thẩm Chi Nhiên, hắn không có thảm như tôi nghĩ.

Tôi tình cờ gặp hắn trên đường.

Đúng thế, nói thành phố A lớn thì không lớn, nhưng bảo nhỏ lại chẳng bé, nhưng lại trùng hợp gặp nhau tình cờ như thế.

Lúc tôi chưa phát hiện hắn thì hắn đã vọt tới trước, sau đó giữ lấy tay tôi từ sau lưng.

Tôi quay đầu lại, hắn kích động khi thấy tôi.

“Tiểu Vũ.” Nói xong định ôm lấy tôi, tôi một tay thì đẩy hắn, tay kia tát hắn một cái.

Hắn sửng sốt, sức tay giữ tôi giảm bớt.

Tôi vội rút tay về.

Tôi vuốt nhẹ phần tay bị nắm chặt, cau mày nhìn hắn.

“Thẩm Chi Nhiên?”

“Tiểu Vũ, anh muốn nói vơi sem, đêm đó anh và Trần Y Y không xảy ra cái gì cả!” Hắn vội nói, “Tất cả đều là bẫy của cô ta, cô ta đã tính toán hết rồi!”

Hắn nói năng lộn xộn như kẻ điên.

Người đi ngang qua nhìn chúng tôi với ánh mắt kì quái, tôi đành kéo hắn vào tiệm bánh ngọt gần đấy.

“Anh đang nói gì? Trần Y Y mang thai con của anh, mà anh nói anh và cô ta không có gì á?”

“Cô ta mang thai nhưng không phải con của anh! Đêm đó anh và cô ta không xảy ra cái gì cả! Cô ta nghe lén được cuộc nói chuyện của chúng ta, nghe bảo anh muốn đuổi cô ta nên vì ở lại Trí Nhiên, cô ta cố ý làm thế.”

“Sao anh biết được?” Tôi tò mò hỏi.

“Cô ta cho là anh không thể làm được gì, nên lúc anh thảm nhất đã nói hết mọi chuyện.” Hắn cười khẽ, “Nhưng trong tay anh vẫn còn chứng cứ cô ta trộm tài liệu, cô ta đã xóa hết máy tính anh, nhưng không ngờ anh lại giữ một file copy.”

Hắn nắm chặt ly trong tay, ngẩng đầu nhìn tôi.

“Tiểu Vũ, anh đã báo cảnh sát rồi, đang chuẩn bị chứng cứ.”

“Đợi sau khi kết thúc những cái này, em có muốn cho anh một cơ hội nữa không?”

“Anh biết bây giờ anh không có gì cả, nhưng anh sẽ cố gắng cho em những ngày tháng tốt đẹp nhất.”

“Được không?”

Tôi đứng dậy, cầm ly trà trong tay đổ lên đầu hắn.

“Anh bớt nằm mơ giữa ban ngày đi.”

Tôi hừ lạnh, buông ly rồi xoay người rời đi.