Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 212: Lý tưởng của Chu Tiểu Vân




Chu Tiểu Vân suy nghĩ một lúc quyết định nói ra điều trong lòng, với những người thân thiết nhất trong nhà không cần giấu giấu diếm diếm thuyết phục: “Ba mẹ, con nghĩ ghi trường cấp ba Anh Minh ở nguyện vọng một, các trường cấp ba khác con sẽ không điền. Dù sao với thành tích của con vẫn nắm chắc thi đỗ vào cấp ba Anh Minh, chỉ là con muốn nằm trong top một trăm.

Nghe nói căn cứ vào xếp hạng, tiền học phí phải nộp sẽ không giống nhau. Top mười miễn hoàn toàn, từ vị trí thứ mười một đến vị trí thứ hai mươi miễn một nửa, con nghĩ nên thử một lần.”

Đại Bảo lập tức vuốt mông ngựa, giơ ngón tay cái lên: “Có chí khí! Đại Nha, anh tin em sẽ làm được.”

Tiểu Bảo cũng nói: “Đúng vậy chị. Em cũng nghĩ như thế. Chị nhất định sẽ được như ý nguyện.”

Nhị Nha không cướp được nói đầu tiên có điều lời nói rất ngọt: “Chị của em nhất định là người giỏi nhất!”

Chu Tiểu Vân cảm động nhìn một vòng, cảm thấy có anh trai, em trai, em gái cổ vũ hình như trong lòng có tự tin hơn. Chu Quốc Cường gật gật đầu, tỏ vẻ tán thành,

Thật ra Triệu Ngọc Trân lại có cách nghĩ khác. Bà vốn cảm thấy con gái tốt hơn hết là sớm một chút thi vào một trường trung chuyên, trường sư phạm gì đó, đỡ phải lên cấp ba rồi thành tích lại trượt dốc. Hơn nữa, mấy đứa con trong nhà đều đi học, thật sự bà và Chu Quốc Cường có thể chu cấp được sao? Các khoản học phí, sinh hoạt phí này không phải là số lượng nhỏ.

Thế nhưng thấy dáng vẻ kiên định của Chu Tiểu Vân, lời Triệu Ngọc Trân định nói ra đến khóe miệng rồi lại cố nuốt trở lại. Chỉ cần là mong muốn của con cái thì chiều theo con vậy!

Từ đó về sau, nhà họ Chu cũng tạo thành thói quen như vậy. Vô cùng tôn trọng lý tưởng nguyện vọng của con cái, không tham dự vào lựa chon của con cái, sau khi Tiểu Bảo Nhị Nha lớn lên đều chiếu theo lệ như vậy mà thực hiện, Chu Tiểu Vân thường cười nhà mình thật là dân chủ. Đây đều là chuyện sau này.

——————-

Nói một chút về cuộc sống của Chu Tiểu Vân trước khi thi đi!

Xác định được nguyện vọng rồi, Chu Tiểu Vân không chú tâm vào đấy nữa, giành tất cả thời gian để ôn tập, đối học sinh mà nói, điểm là vũ khí số một, không cần nghĩ đến cái khác nữa. Có thể thuộc thêm một từ đơn, có thể thành thạo hơn một công thức, làm thêm một đề số học, đọc thuộc lòng thêm một bài văn đối với mình mà nói đều rất quan trọng.

Biết đâu vào thời gian chạy nước rút cuối cùng này có thể bắt trúng mấu chốt thêm được hai điểm?

Có ý nghĩ như vậy cũng không chỉ một, hai người, nhìn bầu không khí học tập trong lớp có thể nhận ra được.

Bài học mới buổi sáng xong hết rồi, cả ngày đều là ôn tập, ôn tập lại ôn tập, luyện đi luyện lại. Nghê Lượng đùa giỡn gọi đây là “Hầm”, xem ai có thể qua được cửa ải này.

Các thầy cô cũng vội vàng bận nhiều việc, đưa ra các bài luyện tập, chấm điểm, sửa chữa rồi tổng kết, vất vả ba năm cuối cùng chỉ còn trông chờ vào lần thi tốt nghiệp này. Nếu thi tốt tự nhiên tiền thưởng không phải con số nhỏ, cảm giác thành tựu cũng không giống!

Chu Tiểu Vân bê vở số học đúng lúc đụng phải Trịnh Hạo Nhiên cũng bê vở đi. Thành tích của Trịnh Hạo Nhiên trong lớp 8- 8 cũng đứng số một số hai rất nổi bật, hai người thấy nhau tự nhiên cũng nói chuyện dăm ba câu.

Suy nghĩ của Trịnh Hạo Nhiên và Chu Tiểu Vân cơ bản giống nhau. Hai người đều nói mấy câu cố gắng này nọ rồi trở về lớp.

Cách thời gian thi còn một tuần, các học sinh xếp hàng đi chụp ảnh tốt nghiệp*.

(ảnh tốt nghiệp*: giống như ảnh lưu niệm hay kỉ yếu ở Việt Nam)

Mệt mỏi cực nhọc xếp thành hàng xong “Tách tách”, “Tách tách” hai tiếng là xong việc, đợi đến lúc lấy được ảnh mỗi người đều tìm xem mình đứng ở đâu trong bức ảnh.

Chu Tiểu Vân nhìn trong hình hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy chính mình ở hàng thứ hai.

Hàng thứ nhất đều là giáo viên, thầy hiệu trưởng và thầy chủ nhiệm, từ hàng thứ hai trở đi chỉ nhìn thấy nửa người phía trên, có thể nhìn thấy đầu của mọi người dày đặc đằng sau.

Quên đi, cất ảnh nào, sau này có thời gian từ từ xem lại!

Không thấy bây giờ hai người Dương Phàm, Lý Thiên Vũ không chơi cả bóng rổ sao? Đều chăm chỉ học tập! Thật khó mà nói kết quả lần thi cuối cùng này. Người học giỏi chưa chắc đã thi tốt, người học bình thường chưa chắc đã thi không tốt.

Cuộc thi mà, còn phải dựa vào tố chất của mỗi người, phát huy thế nào khi đến trường thi, bình tĩnh cẩn thận cũng rất quan trọng.

Hiện tại không thịnh hành tặng nhau ảnh chụp to hai tấc* (1 tấc = 3,715cm, có nơi ghi = 4cm) giống như hồi tốt nghiệp tiểu học nữa mà là ảnh màu toàn thân bảy tấc mới lấy ra tặng nhau.

Tranh thủ lúc rảnh rỗi ăn cơm trưa xong, Chu Tiểu Vân đến quán chụp ảnh trên đường chụp vài tấm ảnh. Tiểu Bảo đi theo cũng muốn chụp một ảnh chung với chị, Chu Tiểu Vân cười hì hì ôm cổ Tiểu Bảo cùng chụp.

Ở lớp ảnh chụp cũng được coi như một món quà lớn, ai tới cũng đưa ra một tấm, người đưa ảnh cho Chu Tiểu Vân cũng không ít, cuối cùng, đếm một chút. Cô nhận được hơn ba mươi tấm hình, nhét đầy một album ảnh, ha ha!

Sau đó, trước khi thi được nghỉ một ngày cho mọi người nghỉ ngơi. Chu Tiểu Vân dứt khoát không xem quyển sách nào cả, thả lỏng cho đại não thư giãn thật tốt, đầu óc căng như dây, cung căng quá đứt không phải chuyện gì tốt!

Cả ngày đó làm gì? Buổi sáng ngủ nướng, buổi chiều ở nhà không đi đâu cả, lười biếng không làm gì hết.

Ngày thứ hai tỉnh dậy, Chu Tiểu Vân cảm thấy tinh lực tràn trề, đầu óc đặc biệt minh mẫn, cầm theo hộp bút, giấy báo dự thi rồi xuất phát.

Thi trong ba ngày, ngữ văn số học một trăm hai mươi điểm, thêm cả Tiếng Anh, chính trị, hóa học, vật lý đều là một trăm điểm, nói cách khác tổng điểm là sáu trăm bốn mươi điểm. Địa điểm thi của Chu Tiểu Vân ngay tại trung học Anh Minh, nhìn thí sinh xung quanh cơ bản đều không nhận ra, chủ yếu ở lớp khác. Bạn học cùng lớp chỉ có Trần Hân là cùng trường thi.

Trần Hân căng thẳng, trước khi thi mấy phút vẫn còn đọc sách, thấy Chu Tiểu Vânbình tĩnh ngồi yên một chỗ trong lòng không ngừng hâm mộ.

Trông người ta đã chuẩn bị hết kìa! Đều tại chính mình bình thường không chăm chỉ, bây giờ trong đầu không nắm vững kiến thức, trong lòng lo lắng. Không xem làm sao mà được!

Chu Tiểu Vân không muốn Chu Quốc Cường đưa đi thi, chẳng qua, Tiểu Bảo lại theo đến, nói là đến động viên tinh thần cho chị.

Chu Tiểu Vân chợt nhớ năm ngoái lúc Đại Bảo thi cũng là mình đi cùng. Nhà người ta đều là người lớn đưa đi thi. Tới nhà cô đổi thành em trai em gái đưa đi. Ha ha!

Chẳng qua, có Tiểu Bảo đi cùng cũng tốt, chờ thi xong thì đi với em ấy đến quán ăn một bữa thật ngon, mấy ngày nay Triệu Ngọc Trân cho tiền ăn uống gấp đôi mọi khi, nói là nhất định phải ăn ngon.

Cô nghĩ thầm mình không cần phí sức đi nấu cơm, ra quán gọi hai phần thức ăn ngon ăn một lần.

Ngày đầu thi môn ngữ văn, từ trước đến nay môn này là sở trường của Chu Tiểu Vân, đầu tiên là lướt nhanh toàn bộ đề thi một lần, sau đó viết đến tên trường, tên lớp, họ tên, môn thi và số báo danh chính xác. Sau đó tô vào tờ đáp án.

Cách tô đáp án có chút phiền phức, phải dùng bút chì 2B cẩn thận tô kín toàn bộ vào ô đáp án mới được.

Chu Tiểu Vân vừa nhìn bài luận thì vui vẻ “Lý tưởng của em”!

Từ khi lên cấp hai, đã luyện đề làm văn này ít nhất hai lần, cộng thêm viết hồi tiểu học nữa là ba lần. Chu Tiểu Vân nghĩ thầm, mình cũng không nên viết quá khoa trương. Vẫn là trung thực an phận viết ra lý tưởng mình có thể làm được! Dựa vào đó viết lớn lên sau này tôi muốn trở thành một nhà văn, viết văn xuôi sáng tác thơ ca, viết tiểu thuyết, kiên trì thực hiện ước mơ của mình.

Chủ đề này khá hay, hơn nữa đây cũng chính là điều mà Chu Tiểu Vân hướng tới. Vì vậy dưới ngòi bút của cô, bài văn như nước ào ào tuôn ra hết sức lưu loát tự nhiên, lúc dừng lại cũng viết được tới tám trăm từ.

Kiểm tra hai lần mới tới thời gian nộp bài thi, Chu Tiểu Vân cảm thấy rất hài lòng nộp bài, ra khỏi trường thi.