Cuộc Sống Nhẹ Nhàng Đến Khó Tả
Nhậm Hào từ đầu đến cuối một lời cũng không nói, mắt thấy xe đã chạy tới dưới căn hộ:
"Hôm nay là em cố ý uống nhiều một chút, những lời này nếu không nói em kiềm nén rất khó chịu. Hiện giờ em nói xong rồi, thật thoải mái."
Dứt lời Hà Lạc Lạc liền định mở cửa xe chuẩn bị rời đi.
Nhậm Hào nghĩ nếu như lúc này mình mà không đuổi theo thì thật sự không phải là người.
"Đừng đi."
Sau hơn một năm, bạn nhỏ của anh cuối cùng cũng một lần nữa ở trong lồng ngực anh. Anh cảm nhận được trái tim của chính mình, phảng phất như một lần nữa được trùng sinh mà khôi phục lại nhịp đập, sống động và chân thực.
"Hôm nay anh phải trải qua hai cuộc đại phẫu, thật mệt, để anh ôm một lúc."
"Lạc Lạc, em nghe anh nói."
"Em vẫn luôn nói, rằng em đã thích anh trước. Thế nhưng bạn nhỏ của anh cậu ấy không hề biết, cậu ấy từ trước đến giờ đều luôn là ngôi sao sáng nhất trong đám đông."
"Trước khi học bù đã có lần anh đi đón Gia Gia tan học, thực ra vào lúc đó đã gặp qua em rồi, tại cổng trường sau khi tan học, ở trong biển người mênh mông, mắt vừa nhìn thấy em cười, lúc đó anh liền thực sự nghĩ, đời này có khả năng anh sẽ chết chìm trong nụ cười này rồi. Bởi vậy cho nên sau đó mới có việc học bù cùng nhau đó.
"Về sau chúng ta thuận lợi ở bên nhau, em thi đỗ trường đại học trong mơ ước, anh cũng tốt nghiệp công tác, lại việc tới anh xuất ngoại. Có những lúc anh tự nghĩ có phải anh quá ích kỉ hay không, chiếm đoạt quỹ đạo thanh xuân của em dài như vậy. Hồi đó khi sang Đức, anh thực sự rất thống khổ, không chỉ có áp lực rất lớn, lại còn phải học tiếng Đức, anh đã quen rằng bên cạnh luôn có em rồi, anh thực sự nhất thời không thể nào thích ứng được việc không có em trong hoàn cảnh xa lạ ấy. Vào lúc đó tâm trạng thực sự rất tệ."
"Cứ đến đêm khuya, anh lại bắt đầu để tâm vào những chuyện vặt vãnh mà đoán mò, bắt đầu nghĩ lại, tiền đồ của em quang minh xán lạn, không cần phải đợi anh, không cần phải chuyển động xung quanh anh, không cần phải phối hợp với thời gian của anh, không cần phải chịu đựng anh thường xuyên bởi vì công việc mà quên mất em. Có lẽ em thử qua cuộc sống không có anh, sẽ phát hiện chẳng sao cả."
"Hà Lạc Lạc, anh chưa từng có một khắc nào dừng lại việc yêu em."
"Anh đã cho em cơ hội để chạy trốn rồi, anh cũng đã nỗ lực qua rồi, nhưng vẫn không thể buông em xuống được, cho nên anh nghĩ đến, anh vẫn nên ích kỉ một chút đi, lại một lần nữa theo đuổi em về."
"Em có nguyện ý bao dung cho sự ích kỉ và tự cho mình là đúng của anh không?"
"Hà Lạc Lạc, chúng ta lại lần nữa bắt đầu được không?"
Đêm khuya tại đường phía Tây Phục Hưng, hai bên đường là những cây sung dâu thuộc kiểu tô giới Pháp.
Sau khi tốt nghiệp Hà Lạc Lạc liền chuyển đến nơi này, có người hỏi cậu vì sao lại chuyển đến sống tại căn hộ kiểu cũ thế này.
Chỉ có mình cậu biết, cậu đã cắt hết toàn bộ những liên lạc với Nhậm Hào.
Chỉ lưu lại một chút tưởng niệm duy nhất này, sung dâu ngụ ý cho một tình yêu trung thành.
Đã từng có những đêm tối tĩnh mịch, bọn họ đã cùng nhau dạo bước trên con đường rợp bóng sung dâu.
"Nhậm Hào, em vẫn luôn đợi."
"Mà hiện tại, em biết, em đợi được rồi."
Thích rất khó mà định nghĩa được, ở trong biển người mênh mông mới có thể gặp được, liền cứ như vậy mà quyết định luôn kết cục của câu chuyện.
Bất luận là nghèo khó hay giàu sáng phú quý, bất luận là cao thượng hay hèn mọn, cũng chỉ cần bởi vì đó là em.
Chia tay không phải vì không còn yêu nữa, chỉ là bởi vì sợ hãi phần tình yêu này, ngày qua ngày sẽ bị những điều vụn vặt trong cuộc sống xoá mòn đến không còn nữa.
Nhưng chúng ta đều đánh giá thấp trọng lượng của tình yêu.
Dù có là trong vũ trụ mênh mông này, nó cũng vẫn như vậy không hề thay đổi.
Nhưng đối với một tình yêu đích thực, ta phải mất cả đời để tiếp nhận nó.
_____
Ngày tháng rất nhanh liền tiến vào mùa Đông, mùa Đông của Thượng Hải vừa ẩm ướt vừa rét lạnh.
Nhậm Hào vẫn như cũ mỗi ngày đều làm việc vất vả ở bệnh viện, Hà Lạc Lạc cũng bân rộn tìm đề tài để chạy hiện trường viết bản thảo.
Tuy rằng thời gian ở cùng một chỗ với nhau cũng không được tính là nhiều, những vẫn luôn sẽ có một người nhắc nhở người còn lại mặc thêm quần áo ấm, ngày mưa sẽ bỏ vào trong túi người kia một chiếc ô, vào thời điểm chuyển mùa dễ phát bệnh cảm cũng sẽ pha cho đối phương một bình trà thật ấm.
Cuộc sống của hai người quay về trạng thái đơn giản đó, tuy bận rộn nhưng luôn trong trạng thái đầy đủ.
Bây giờ bọn họ có một nhóm ăn cơm gồm 6 người cố định, Hà Lạc Lạc và Nhậm Hào, Yên Hủ Gia và Trạch Tiêu Văn, còn có bạn đại học của Nhậm Hào là Lưu Dã và thực tập sinh của anh ấy là Triệu Nhượng.
Quả nhiên sự thật chứng minh, yêu đương cùng với bác sĩ, vậy thì vòng bạn bè của cậu sẽ biến thành toàn là bác sĩ.
Vả lại "bệnh nghề nghiệp" cũng sẽ truyền nhiễm.
Cứ mỗi lần rửa tay trước bữa ăn, cậu sẽ được nhìn thấy cả 4 vị bác sĩ đều đồng loạt vén tay áo lên tới tận khuỷu tay.
Những lúc như vậy 2 người còn lại là cậu và Gia Gia nhìn thấy thế, đều sẽ cùng có một loại ảo giác như bản thân rửa không được sạch sẽ vậy, chỉ có thể buộc phải học theo cho kịp với tiến độ của những người kia.
Mặc dù mỗi lần Yên Hủ Gia và Hà Lạc Lạc đều phối hợp với thời gian của 4 người kia, nhưng lần nào cứ mỗi lúc đang ăn cũng đều sẽ có người nhận được thông báo thăm khám gấp hoặc là thông báo hội nghị khẩn cấp, ăn xong mọi người đều vội vàng rời đi, tăng ca lại tăng ca, làm luận văn lại làm luận văn.
"Ai là người cuối cùng đến thì người đó phải phát hồng bao!"
"Chỉ cần đến trễ 1 phút phạt 10 tệ, không giới hạn!"
Giờ phút này Trạch Tiêu Văn đang ở trong nhóm chát luyên luyên thuyên thuyên.
Hà Lạc Lạc cười một cái rồi gửi một cái "+1" để phụ hoạ.
Nhưng đây mới chính là sự ấm áp chân thực trong cuộc sống.
Cảm ơn vì gặp gỡ, cảm ơn vì bầu bạn.
Hà Lạc Lạc cảm thấy từ lúc bắt đầu đi làm đến nay, đây là mùa Đông ấm áp nhất, an tâm nhất mà cậu từng trải qua.