Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 141




Lí Thư cười nói. “Cũng là nhà ngươi nói chuyện khôi hài vui vẻ,ta ở nhà buồn sắp chết đến nơi, Nhị thiếu phu nhân nhà ngươi cũng khôngthèm đến thăm ta”.

Thanh Miêu vội nói. “Là muốn tới, nhưng vừa gặp phải hỏa hoạn nên chậm trễ”.

Lí Thư thấy có lỗi. “Ta có nghe nói hỏa hoạn, muốn đi xem, bất đắc dĩ thân mình nặng nề”.

Thanh Miêu cười. “Đại thiếu gia đã đến thăm thì cũng chính là Đại thiếu phu nhân đến thăm rồi”.

Lí Thư liên tục khen cô biết cách nói chuyện, Thanh Miêu nhân cơ hội nói về việc cùng nhập hàng, Lí Thư liền đồng ý, nói thêm. “Nhị thiếu phu nhân muốn mở điếm? Khai trương đừng quên đưa thiếp mời, ta nhất định đi chúc mừng”.

Thanh Miêu thay mặt Lâm Y tạ ơn.

Lí Thư hỏi. “Không biết Nhị thiếu phu nhân nhập hàng muốn mua nhiều ít, nói ta biết số lượng, ta cho người đi đàm giá cả một lượt luôn”.

Thanh Miêu đáp. “Vẫn chưa định đoạt, có điều nhất định phải đến thương lượng với Đại thiếuphu nhân trước, đợi đến lúc quyết xong, nô tỳ lại đến bẩm báo”.

Lí Thư gật đầu. “Được, dù sao điếm nhà chúng ta thường xuyên phải nhập hàng, lúc bên các ngươi muốn nhập hàng cứ tùy thời lại đây thông báo một tiếng là được”.

Thanh Miêu tạ ơn Lí Thư, lại hàn huyên thêm một lát mới đứng dậy cáo từ.

Cô trở về phủ họ Dương, báo cáo lại việc này cho Lâm Y, bực tức nói. “Nhị phu nhân rất không thức thời, chuyện có lợi cho bà ta, bà ta vẫn không chịu đáp ứng”.

Lâm Y đặt ngón trỏ lên miệng, làm điệu bộ chớ lên tiếng, nói. “Để ý bà ta làm chi, dù sao cũng không ở cùng chúng ta, em đừng đi khắp nơi kể lể ầm ĩ, miễn cho Nhị thiếu gia biết được lại khổ sở trong lòng”.

Thanh Miêu gật đầu nghe theo, tự xuống phòng bếp của người hầu nhà họ Dươnglàm củ cải muối cay. Lâm Y thì mài mực trải giấy, ghi nhớ lại những thức ăn vặt nàng biết làm, dự trù mở điếm sẽ viết thực đơn.

Lại nóiđến Trương Trọng Vi ở Hàn Lâm viện làm xong xuôi công việc của một ngày, trên đường về nhà, chiếu theo Lâm Y dặn dò, lên phố tìm một tửu điếm,nhìn xem nhà ai buôn bán nhộn nhịp, liền đi vào gọi mấy bầu rượu, mượncái hộp ôm về, hẹn sẽ đến trả sau. Tửu điếm ở Đông Kinh bình thường đềurất hào phóng, đừng nói đồ uống rượu có thể mượn ra ngoài, chỉ cần anhvào điếm tiêu tiền hai lần, ngay cả dụng cụ bằng bạc cũng cho anh mượnluôn, bởi vậy Trương Trọng Vi một đường thông suốt không bị ngăn cản, đi hết con phố, ôm về hai hộp rượu nặng trịch.

Dương Thăng trùng hợp cũng đi dạo trên con phố này, vô tình nhìn thấy Trương Trọng Vi hành vi cổ quái, liên tiếp chui vào mấy tửu điếm mà không hề ngồi xuống, chỉmua rượu mang theo. Anh ta lấy làm lạ, lại không có việc gì làm, liềntheo đuôi, thẳng đến khi thấy Trương Trọng Vi chuẩn bị về nhà, mới tiếnlên chụp vai chàng, hỏi. “Cháu trai, nếu muốn uống rượu sao không ngồi xuống uống cho đã rồi về, cần gì phải ôm trong tay mệt người?”.

Trương Trọng Vi bị ông cậu làm giật mình hoảng sợ, trong cái khó ló cái khôn. “Một người uống có gì thú vị, bởi vậy cháu muốn mang về cùng nương tử uống đó mà”.

Dương Thăng chê cười chàng. “Ta xem cháu là sợ vợ như sợ cọp, không dám uống rượu bên ngoài chứ gì”.

Trương Trọng Vi một lòng nghĩ cách thoát thân, cũng không tranh cãi với anh ta, liên tục gật gù, nói. “Hôm qua cậu tặng đến rượu thật ngon, vợ chồng cháu uống nghiện”. Nói xong cúi người, từ tốn nói. “Trên tay lỉnh kỉnh đồ đạc, không hành lễ với cậu được, nương tử còn đang chờ ở nhà, cháu đi trước”.

Dương Thăng nghe cháu trai nói cũng thấy thú vị, đi mua mấy bầu rượu đến uống cùng Lan Chi, thẳng đến lúc men say mấy phần mới trở về nhà.

Về đến nhà, Ngưu phu nhân chặn anh ta ngay cửa phòng, chất vấn. “Anh lại đi đâu lêu lổng đó hả?”.

Dương Thăng lôi Trương Trọng Vi ra làm bình phong, nói dối. “Không hề lêu lổng, con đi uống rượu với cháu trai”.

Ngưu phu nhân đương nhiên không tin, nói. “Chớ có dỗ tôi, Trương Nhị lang đã sớm trở lại”.

Dương Thăng lúc này mới nhớ ra Trương Trọng Vi đang ở nhà của mình, giấu hành tung không được, đành tìm lý do khác. “Mẹ, ban nãy con vừa gặp một sự kiện kì lạ, Trương Nhị lang tìm các tửu điếm chung quanh, nhưng không ngồi uống, chỉ mua rượu mang về nhà”.

Anh ta chỉ thuận miệng nói ra, để Ngưu phu nhân không ép hỏi, không ngờNgưu phu nhân lại thấy hứng thú với chuyện này, chẳng những không buôngtha anh ta, còn kéo anh ta vào trong phòng, hỏi. “Lời này là thật?”.

Dương Thăng một lòng muốn bà mau chóng rời đi, vội gật gù, nấc hơi rượu một cái, nói. “Chính xác trăm phần, nếu mẹ không tin, bản thân tự mình đi hỏi, con muốn ngủ”.

Ngưu phu nhân vỗ anh ta một chưởng, mắng. “Chỉ biết ngủ, mọi sự không quan tâm, hôm nay chưởng quầy hai tửu lâu nhàchúng ta đều nghị luận, bảo rằng Trương Nhị lang hôm qua hỏi thăm bọn họ giá cả một số loại rượu, mẹ thấy kiểu của cậu ta là đang định mở cướcđiếm”.

Dương Thăng không để ý, nói. “Hiện giờ cước điếm kiếm được tiền, cậu ta muốn mở một cái cũng bình thường thôi”.

Ngưu phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dí vào cái trán anh ta. “Anh nói nhẹ lắm, Đông Kinh này cước điếm hơn ba trăm nhà, vốn đã sưnhiều cháo ít, thêm một cái của cậu ta liền thêm người cạnh tranh”.

Dương Thăng cười nhạo. “Con thấy mẹ đối đãi bọn họ thân thiết nồng nhiệt, còn tưởng mẹ thiện tâmthế nào, bọn họ hiện nay không chỗ mưu sinh, nghĩ muốn mở cái cước điếm, mẹ không giúp thì thôi, còn phải ngăn đón”.

Ngưu phu nhân có chút xấu hổ, biện minh. “Trên chốn thương trường không có thân thích, không có can hệ, cũng không thể vì giúp bọn họ mà làm hụt mất tiền lời của chính chúng ta”.

Người trong thế gian đa phần đều đặt lợi ích của bản thân lên trước, cái gọilà ‘Người không vì mình, trời tru đất diệt’ là thế ấy, Ngưu phu nhântính toán mọi thứ cho sản nghiệp nhà họ Dương, này không có gì đángtrách, Dương Thăng cảm thấy bà nói có lý, không tranh luận nữa, chuyểnsang an ủi. “Bọn họ có thể có bao nhiêu vốn chứ, cho dù mở cước điếm, nhiều lắm chỉ là cái ‘phách hộ’, cạnh tranh nổi nhà chúng ta?”.

Ngưu phu nhân nhớ tới hai vợ chồng Trương Trọng Vi lúc vào nhà chỉ có đúng hai cái rương, liền nhoẻn miệng cười. “Con nói đúng, thật là mẹ lo lắng quá mức”. Lại vuốt đầu con trai. “Thăng nhi, con có thiên phú kinh thương, theo mẹ học buôn bán đi, hai năm thôi…”.

Dương Thăng liều mạng tránh thoát tay bà, bất mãn nói. “Con không muốn học, trừ phi mẹ cho con cưới Lan Chi”.

Ngưu phu nhân vẫn chưa biết Lan Chi đang được Dương Thăng bao nuôi, sẵng giọng. “Lan Chi là thiếp nhà người khác, nói mê sảng gì đó”.

Dương Thăng thử thái độ của bà một chút, thấy bà phản ứng như thế, không dám nói tiếp, đành giả bộ say, lăn ra giường.

Trong lúc Dương Thăng kể cho Ngưu phu nhân nghe chuyện gặp Trương Trọng Vinhư thế nào, bên kia Trương Trọng Vi cũng tương tự, vừa thưởng rượu vớiLâm Y vừa kể. “Hôm nay gặp phải cậu, khó khăn mới lừa được”.

Lâm Y trêu ghẹo chàng. “Không tồi, hiện giờ chàng cũng học được nói dối, có tiềm chất kinh doanh”.

Trương Trọng Vi nhẹ nhàng trách mắng. “Nói bậy, việc buôn bán phải dựa trên tin tưởng, sao có thể lừa gạt người ta”.

Lâm Y đồng ý. “Lời này rất đúng”.

Trương Trọng Vi hỏi. “Bà ngoại buôn bán quen thuộc, thái độ làm người nhất định khôn khéo,nếu cậu kể tình cảnh lúc đó cho bà ngoại nghe, sẽ khiến bà cảnh giác”.

Lâm Y cười. “An tâm đi, bọn họ nhiều lắm chỉ đoán được chúng ta phải mở cước điếm, đoán không ra chúng ta muốn chuyên môn chiêu đãi phụ nữ”.

Trương Trọng Vi cảm thán. “Chỉ là mở cái điếm thôi, có gì to tát đâu, còn phải giấu tới giấu lui”.

Lâm Y nói. “Em có cách gì đâu, nếu không phải bà ngoại từng khuyên can em đừng mở điếm, cũng không tất yếu giấu làm gì”.

Hai người thưởng rượu xong, lại bảo Thanh Miêu đến thử, cuối cùng tuyển ramấy loại, ghi lại cùng với những loại hôm qua. Lâm Y gẩy bàn tính, tínhphí tổn, bàn ghế tạm thời đặt sáu bộ, tổng cộng tám trăm bốn mươi văn;quầy rượu và tủ rượu, hai trăm ba mươi văn; dụng cụ uống rượu, lò hâm,than củi vân vân, ước chừng một quan tiền túc mạch; rượu tổng cộng chọnnăm loại, ấn theo cân bán, đơn giá hết một trăm bốn mươi văn.

Lâm Y tính xong, báo tổng số. “Toàn bộ hết hai quan hai trăm mười văn, tiền túc mạch, thức nhắm trái cây và nhân lực tính sau”.

Trương Trọng Vi vui mừng nói. “Phí tổn không tính cao, cước điếm này có thể mở được rồi”. Lại hỏi. “Chuyện kết phường cùng nhập hàng mứt quả thức nhắm trái cây với thím đã hỏi rõ ràng chưa?”.

Lâm Y gật đầu, giấu chuyện Phương thị điêu ngoa vô lý, chỉ chọn dễ nghe mà nói, quả nhiên Trương Trọng Vi vui vẻ không thôi.

Thanh Miêu ở bên nghe thấy, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân phải mướn tiểu nhị?”.

Lâm Y trước nói với Trương Trọng Vi. “Nếu lúc nào em cũng canh giữ trong điếm, chỉ sợ bị các phu nhân quan lại khác xem thường”.

Trương Trọng Vi liên tục gật đầu, nói. “Đúng thế, trừ phi cần phải xã giao, không cần thiết đi ra”.

Lâm Y lại nói với Thanh Miêu. “Một khi đã vậy, đến lúc đó chỉ mình em không đủ, vẫn là mướn thêm một người để sai sử”.

Thanh Miêu nói. “Hiện giờ mướn người, nếu không biết chi tiết, bị lừa một phen là có, không bằng tìm người quen đến làm việc”.

Lâm Y nói. “Nếu có người quen chịu hỗ trợ đương nhiên là tốt, nhưng đây là Đông Kinh, cũng không phải Mi Châu, một chốc làm sao tìm được”.

Thanh Miêu kể lại hôm nay ở Nhị phòng thấy tình cảnh của thím Dương, nói. “Em thấy thím Dương ở Nhị phòng sống không hề như ý”.

Lâm Y nói. “Nhị phu nhân vốn không đặc biệt yêu thích thím, chuẩn là thím Nhâm mượn cơ hội xa lánh thím”.

Thím Dương là vú nuôi của Trương Trọng Vi, Trương Trọng Vi và bà tình cảm sâu đậm, nghe vậy vội la lên. “Ta khó khăn vượt khổ, làm quan, làm sao để vú nuôi còn phải chịu khổ,nếu bà đã bất hòa với thím Nhâm, không bằng chúng ta đưa bà về đây nuôisống”.

Thái độ làm người của thím Dương, Lâm Y cực tin tưởng, nếu bà chịu đến hỗ trợ trông điếm, thật sự là không thể tốt hơn, nhưngPhương thị chịu thả người hay không cũng khó nói.

Trương Trọng Vi cũng không đoán chính xác được tâm tư Phương thị, chỉ có thể nói. “Chờ tìm được phòng ở, bố trí mặt tiền cửa hàng xong, chúng ta đến huyện Tường Phù một chuyến”.

Lâm Y gật đầu đồng ý, thu hồi danh sách phí tổn, yên tĩnh chờ đợi tin tức tốt sau cơn bĩ cực.

Không quá mấy ngày, triều đình ban bố chiếu lệnh, giảm miễn ba tháng tiềnthuê cho người bị nạn, phòng hạ đẳng giảm một nửa, trung đẳng giảm bốnphần, thượng đẳng ba phần. Chiếu hai gian lúc trước Trương Trọng Vithuê, tổng cộng tính ba tháng chẳng những không lỗ tiền, ngược lại lờimột món. Lâm Y gẩy bàn tính, mừng rỡ. “Chúng ta đúng là nhân họa đắc phúc”.

Thanh Miêu cũng thật hưng phấn, nhưng lo lắng loại phòng ở lúc trước bọn họ thuê không tiện mở cước điếm, nói. “Tuy là giảm miễn tiền thuê nhà, nhưng chỉ giới hạn đối với phòng ở củatriều đình cho thuê mà thôi, nếu chúng ta muốn thuê của tư nhân lạikhông được”.

Lâm Y nghĩ nghĩ, nói. “Phòng ở triều đìnhcho thuê có gian ngoài gian trong, phòng khách dùng để mở điếm, giantrong chúng ta ở, nhưng thật ra không tồi, chỉ là hơi nhỏ chút, không có chỗ bày bàn”.

Trương Trọng Vi nói. “Nếu ngại nhỏ, thật cũng không khó, chúng ta thuê một căn một gian ngoài hai gian tron