Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 101




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



*Chương có nội dung hình ảnh

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





Tiêu Hoa Ung liếc hắn, hờ hững nói: “Gấp cái gì? Ngươi nghĩ vì sao bệ hạ chưa xử trảm đường bá phụ của cô ngay

lập tức?” 3“Khang vương điện hạ làm việc cho bệ hạ đã hai mươi năm, có lẽ trong tay ông ta đang nắm giữ không ít

bằng chứng cho thấ1y điều đó.” Thiên Viên nhẹ giọng đáp.





“Đó chỉ là lý do thứ nhất.” Tiêu Hoa Ung ngước mắt nhìn chậu bạch quả bày 9bên cửa sổ, “Lý do thứ hai mới là

quan trọng. Tội danh bí mật chế tạo vũ khí của Khang vương đã được chứng thực, vậy mục3 đích của ông ta là gì?





Cô biết ông ta vâng lệnh bệ hạ, nhưng người ngoài lại không biết, cũng không dám phỏng đoán như 8thế.





Bệ hạ muốn chấm dứt việc này, muốn quần thần không tiếp tục truy xét đến cùng thì phải có cách giải thích hợp

lý.”





Chiếc án bày chậu cảnh lác đác mấy phiến lá rụng, Tiêu Hoa Ung đứng dậy đi qua đó, nhặt lấy một chiếc lá, nhẹ

nhàng vuốt ve: “Ai cũng muốn biết Khang vương làm việc cho ai, đây chính là lúc người người thi nhau trổ tài mà

không biết bệ hạ đang dùng Khang vương làm mồi câu, lúc này ai nhảy nhót càng hăng thì về sau rơi đài càng

thảm thiết, bệ hạ đang cần một kẻ chủ mưu để chấm dứt việc này.”





Tim Thiên Viên giật thót, không ngờ bệ hạ suy tính sâu xa đến thế, chỉ biết cung kính cúi đầu lặng thinh. Tiêu Hoa





Ung đặt chiếc lá xuống: “Chậu cây này bị héo rồi.” Dứt lời, Tiêu Hoa Ung ra khỏi noãn các, bên ngoài đặt mấy chậu

bạch quả, hắn xem xét tình trạng từng chậu một, có chậu héo rễ, có chậu khô lá, có chậu úng rễ.





Tiêu Hoa Ung ghi chép tỉ mỉ, chọn ra ba chậu phát triển tốt nhất rồi dặn dò Thiên Viên: “Bảo người hầu ghi lại cách

bón phân tưới nước của ba chậu này, đợi khi nào ta rời Kinh thì báo cho UU biết cách chăm bón.





“Vâng.”





Hắn đi theo Thái tử điện hạ từ nhỏ, chưa từng thấy điện hạ vì ai mà cẩn thận đến từng ly từng tí như thể, xưa nay

chưa ai trồng bạch quả trong chậu cảnh bao giờ, điện hạ tự mình bắt tay vào việc từ khâu chọn cây, chuyên tâm

chăm sóc, tỉ mỉ cân nhắc đủ loại nhu cầu của cây bạch quả mà hắn có thể nghĩ ra được, như ánh sáng, gió, phân

bón, nước, không để ai khác nhúng tay vào.





Hắn làm vậy chỉ vì sợ quận chúa chăm không đúng cách, cây héo nàng lại mất vui, việc này làm cho Thiên Viên xúc

động từ tận đáy lòng, thì ra khi Thái tử điện hạ muốn đổi tốt với một người sẽ chu đáo đến thế.





Thẩm Hi Hòa không ngờ Hữu Ninh để lại vô sỉ đến mức muốn gài bẫy con mình, đợi kẻ mắc bẫy nhảy vào gánh tội

thay là có thể triệt để khép lại chuyện này. Bởi vậy, ông ta đang tha thiết mong chờ sẽ có một đứa con dã tâm bừng

bừng xông vào, có vậy mới có thể hoàn thiện vở kịch này.





Tiêu Hoa Ung biết Hữu Ninh để đang toan tính điều gì nên án binh bất động, đợi thời cơ thích hợp hơn. Song, hắn

không lường được hướng đi của chuyện này nằm ngoài dự tính của mình. “Ngũ ca, Khang vương làm việc cho ai





vậy?” Tiêu Trường Doanh đến Tín vương phủ để bàn luận chuyện xảy ra hôm nay.





“Chúng ta không nên nhúng tay vào việc này.” Tiêu Trường Khanh vừa tụng kinh xong, hắn mặc một bộ y phục

trắng, tay lần tràng hạt.





“Đệ.” Tiêu Trường Doanh muốn nói lại thôi.





Tiêu Trường Khanh nhìn hắn, ánh mắt hiền từ “Khang vương bị buộc tội, việc này không liên quan gì đến Tây Bắc

vương phủ, Chiêu Ninh quận chúa và Tây Bắc vương thế tử là người bị hại, sẽ không còn khúc mắc gì nữa đâu.”





“Ngũ ca, có phải huynh đã biết người đó là ai không…” Tiêu Trường Doanh lờ mờ đoán ra.





Tiêu Trường Khanh cụp mắt một lúc mới ngước nhìn hắn: “Nếu huynh nói là bệ hạ thì đệ có tin không?”





“Sao lại thế được!” Tiêu Trường Doanh kinh hoàng bật dậy, “Sao có thể là bệ hạ chứ, bệ hạ việc gì phải bí mật chế

tạo vũ khí?”





Cả thiên hạ này đã là của bệ hạ, bệ hạ muốn chế tạo vũ khí thì chỉ cần vung bút hạ chỉ là có thể quang minh chính


đại chế tạo còn gì!





“Rút củi đáy nồi.” Tiêu Trường Khanh nhẹ giọng nói, “Triều ta lấy được thiên hạ trên lưng ngựa, bệ hạ ban đầu thế

yếu, sau có binh mã giúp đỡ mới trở thành ngôi cửu ngũ chí tôn, thế nên hiểu rõ tầm quan trọng của binh quyền.





Hiện nay, binh quyền trong thiên hạ đang chia ba, thứ nhất là trong tay Tây Bắc vương, thứ hai là trong tay các

phiên trần do Thục Nam vương cầm đầu, thứ ba là tại Kinh thành, trong tay bệ hạ.





Nhưng binh quyền trong Kinh lại do mấy nhà có quân công lớn chia nhau, sau lưng mỗi nhà đều có một vị hoàng

tử đã thành niên, hoàng tử ngày một trưởng thành, những người vốn trung thành với bệ hạ cũng khó tránh khỏi

bắt đầu tính toán cho tương lai lâu dài…”





Lúc này, bệ hạ bức thiết cần có một đội quân tinh nhuệ chỉ trung thành với mình, không liên quan đến bất kỳ một

hoàng tử nào khác.





Nếu cứ che giấu như vậy, ngày xây dựng đội quân này thành công cũng chính là ngày dẹp tan quân Tây Bắc.





“Đến lúc ấy, tiền có thể công, lại có thể thủ.” Tiêu Trường Khanh mỉm cười, “Nếu giành chiến thắng, bọn họ chính

là thanh kiểm sắc của bệ hạ, trong triều có ai không sợ uy thể của bệ hạ? Nếu thất bại cũng không sao, vốn dĩ chẳng

ai biết đám quân lính này từ đầu mà ra, bệ hạ chỉ cần ca ngợi công lao trấn áp giặc cướp của Tây Bắc vương là

được.”





Tiêu Trường Doanh không khỏi lùi lại một bước, kinh ngạc nhìn vị ca ca đang đứng ngược sáng của mình.





Hắn tuy là hoàng tử nhưng có mẫu thân được sủng ái, có huynh trưởng cơ trí, nên dù biết hoàng gia đầy rẫy dối

trá, dù chưa bao giờ cho rằng đây là một gia tộc yên vui, hắn vẫn sùng bái và yêu quý bệ hạ từ tận đáy lòng, thế mà

hôm nay huynh trưởng hắn lại phơi bày một gương mặt hoàn toàn khác của phụ hoàng hắn. “A đệ phải trưởng

thành lên.” Tiêu Trường Khanh khẽ than, “Giờ đây, ai ra tay sẽ thành người chịu tội thay cho bệ hạ.”





Tiêu Trường Doanh nhìn bóng phản chiếu của huynh trưởng dưới mặt nước, trông thật lạnh lẽo và cô liêu, lại nhìn

sang bóng hình xao động, mông lung mờ ảo của mình mà ngơ ngẩn thất thần.





Hữu Ninh để đợi thật lâu trong điện Minh Chính, tâm phúc bẩm báo rằng chỉ có Nhị hoàng tử Chiêu vương điện

hạ đến Tông Chính tự thăm Khang vương, nhưng là đi công khai.






Bởi thuở nhỏ Chiêu vương từng được gửi nuôi tại Khang vương phủ một thời gian, có vài phần tình nghĩa nên hắn

đến tiễn đưa cũng là hợp lẽ.





“Chỉ có Chiêu vương đến Tông Chính tự?” Sắc mặt Hữu Ninh để sa sầm.





“Vâng.” Tên thuộc hạ quỳ rạp dưới sàn.





Hữu Ninh để phất tay áo, quét hết đồ đạc trên án xuống đất: “Quả thật trẫm đã coi thường bọn chúng rồi!”





Sở dĩ có tình huống này chỉ có thể do hai nguyên nhân: hoặc là các con trai của ông ta đều có lòng dạ đơn giản,

không có ý đồ gì khác, đồng thời huynh đệ hòa thuận, hoặc là đứa nào đứa nấy lòng dạ khó lường, không dám tùy

tiện lộ diện, thậm chí có khi còn biết người đứng sau lưng Khang vương là phụ hoàng của bọn chúng nên mới giả

ngốc!





Vừa nghĩ đến nguyên nhân thứ hai, Hữu Ninh để lại điên tiết. “Nểu tối nay vẫn không có ai thì…” Hữu Ninh đế còn

chưa dứt lời đã xua tay, “Thôi, ngươi lui ra đi.”





Người quỳ dưới đất thở phào, hắn biết câu nói bỏ lửng của bệ hạ là muốn sắp đặt chứng cứ cho thấy Khang vương

phủ và Chiêu vương cầu kết với nhau.





Các hoàng tử khác đã không có động tĩnh gì thì chỉ có thể để người duy nhất đi gặp Khang vương là Chiêu vương

gánh tội thay, vả lại Chiêu vương đi thăm vào lúc này chưa hẳn đã là trọn tình nghĩa lúc nhỏ.





Thẩm Hi Hòa ngủ dậy, cứ ngỡ sẽ có mưa to gió lớn, không ngờ vẫn là trời yên biển lặng.





“Tông Chính tự có Tủ Y sứ trấn giữ, trừ Chiểu vương ghé thăm một chuyển thì không còn ai đi vào nữa.” Thẩm

Vân An canh chừng cả đêm, sắc mặt hơi tiều tụy.





Xem ảnh 1