Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 147




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





NÀNG CŨNG THÍCH NHẤT LÀ KỲ NAM GIỐNG HẮN





“Quận chúa đi guốc trong bụng người ta.” Thiên Viên thừa cơ khen ngợi, bây giờ khen quận chúa còn khiến Thái tử

điện hạ vui vẻ hơn là nghe ngườ3i ta khen mình.





“Không, nàng đi guốc trong bụng ta.” Tiêu Hoa Ung nhìn sắc trời ảm đạm, tâm trạng lại hết sức sáng sủa, “Nàng

biết chỉ1 cần đẩy một cái là ta có thể theo kịp bước tiến của nàng.”





Kể từ khi chỉ còn thấy được ba màu trắng, xám, đen, đôi mắt ánh bạc của hắ9n càng thêm sâu thẳm. Ý cười trên môi

dần lan đến mắt, khiến nốt ruồi ở đuôi mắt trông càng thêm phong tình.





Hắn đoán Đổng Tất Quyền b3iết được chuyện này ắt không dám để lộ, dù là với đối thủ chính trị hay là với bệ hạ.





Cho dù ông ta có gan đó thì hắn cũng sẽ khiến cho Đổng T8ất Quyền không thể mở miệng. Sau đó lại có kẻ cố tình

dẫn dắt ông ta đi đường ngang ngõ tắt hàng qua cửa trót lọt, cứ thế bước vào Quỷ môn quan mà không hay biết.





“Còn Triệu Tú sứ…” Lần này bọn họ buộc phải hi sinh Triệu Tú sứ.





“Bệ hạ nhất thời giận cá chém thớt, hắn vốn dĩ không phạm phải sai lầm nghiêm trọng gì, lúc này có thể tránh xa

sóng gió là hợp lý nhất. Đợi khi nào chuyện này kết thúc, bệ hạ sẽ ngẫm lại lòng trung quân và sự cương trực của

hắn, lại tiếp tục trọng dụng hắn thôi.”





Hắn mất bao công sức mới đưa được tâm phúc của mình vào Tú Y sứ, đầu thể tùy tiện hi sinh?





Việc Triệu Chính Hạo tự thú chỉ là gợn sóng nhỏ giữa đợt phong ba này, thoạt đầu bệ hạ có thể cho rằng hắn không

đáng được trọng dụng, sau này bình tĩnh ngẫm lại sẽ thấy hắn thành thật, lại có thóp trong tay mình, đặc biệt là hết

mực trung thành.





Sau này Đổng Tất Quyền mà nghe ngóng được nguyên nhân Triệu Chính Hạo khiến bệ hạ tức giận như vậy chẳng



qua là vì hắn lợi dụng thân phận Tủ Y sứ của mình để tranh giành một nàng hoa khôi với người khác, ông ta sẽ

không dám thú nhận với bệ hạ về vấn đề thiếu hụt của Hộ bộ, sợ sẽ bị mất đầu ngay lập tức.





Trước sau gì cũng chết, nếu tỉ mỉ bày mưu tính kế biết đâu lại có đường sống, vì sao không đánh cược một lần?





“Quả thật quận chúa đã giúp chúng ta một việc lớn, cứ ngỡ sẽ phải mất vài ngày mới có thể xử lý được Đổng Tất

Quyền.” Đây là lần đầu Thiên Viên tự mình cảm nhận được thủ đoạn cao cường tương đương nhau của Thẩm Hi

Hòa và Thái tử điện hạ, “Có thể thấy quận chúa luôn suy nghĩ cho điện hạ.”





Tiêu Hoa Ung nghe vậy chỉ cười mà không nói, ngước nhìn cây bạch quả sừng sững, tán lá sum suê ngoài kia, ánh

mắt tràn đầy hân hoan.





Tuy mặt ngoài luôn miệng nói Thẩm Hi Hòa ưu ái mình, nhưng trong lòng Tiêu Hoa Ung lại rất tỉnh táo, hắn biết

lần này Thẩm Hi Hòa giúp mình vì ba nguyên nhân: thứ nhất, chính nàng cũng muốn ra tay với Hộ

bộ Thượng thư, thứ hai là để hỗ trợ Bộ Sơ Lâm, hoặc nói đúng hơn là dùng việc này để đổi lấy lợi ích nào đó từ chỗ

Bộ Sơ Lâm; thứ ba, nàng muốn dùng trí tuệ của mình để hắn biết một điều, nàng có thể hiểu được con đường của

hắn, đồng thời, nàng chỉ cần tùy tiện nhón tay là sắp xếp của hắn hoặc sẽ hoàn mỹ hơn trước, hoặc hoàn toàn đổ vỡ.





“Nàng biết chúng ta giấu lương thực vụ Thu ở đâu.” Tiêu Hoa Ung cười khẽ, vui sướng tràn trề.





Nàng có thể giúp hắn tung lưới bắt gọn Đổng Tất Quyền, cũng có thể giúp Đổng Tất Quyền xoay chuyển tình thế,

chỉ cần nàng muốn.





Thiên Viên lại không cười nổi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Quận chúa khiến người ta thấy mà sợ…” “Sợ à?” Nụ cười của

Tiêu Hoa Ung càng tươi tắn hơn, hắn khẽ lắc đầu, “Vẻ đẹp của nàng khiến người ta càng ngắm càng say.”





Chưa một nữ tử nào đem lại cho hắn nhiều bất ngờ đến thế, khi hắn ngỡ mình đã hiểu hết mọi mặt về nàng, nàng

lại phô bày nhiều dáng vẻ mới, khiến hắn nhìn mãi không chán, say mê đậm sâu, khó lòng kiềm chế.





Tiêu Hoa Ung biết ban đầu mình chỉ hơi ngạc nhiên về nàng, dần dần biến thành tò mò, hứng thú rồi tán thưởng,

cuối cùng trở nên si tình.





“Tựa như hương kỳ nam vậy… không châm lửa vẫn tỏa hương.” Tiêu Hoa Ung thấp giọng nói, “Hương thơm mộc

mạc mà nồng nàn, lại vấn vít mãi không phai nhạt.”






Trầm hương có mùi hương thanh nhã. Trầm hương loại thường chỉ thoang thoảng quanh mũi, loại tốt chút sẽ thấm

vào khoang mại, cùng lắm là lan đến cổ họng, chỉ có hương thơm của kỳ nam là xuyên qua mũi họng, đi thẳng

xuống ngực, khiến hắn cảm thấy tinh thần mình rung động.





Tiêu Hoa Ung ấn tay lên ngực: “Hương kỳ năm trong đắng có ngọt, trong ngọt có đắng, rất giống…”





Dù đắng hay ngọt, chỉ cần là do nàng trao cho, hắn đều sẵn lòng đón nhận: “Đằng để làm thuốc, ngọt để làm mứt.”





Thiên Viên: “…”





Điện hạ, ngài cứ nói thẳng quận chúa chỗ nào cũng tốt là được, nói văn vẻ đến thể làm gì, hắn nghe mà sởn gai ốc.





Thiên Viên chỉ dám oán thầm trong lòng chứ vẫn biết điều mà cúi thấp đầu.





Đêm hôm ấy, có hai tên tội phạm cực kỳ hung ác vượt ngục bỏ trốn khỏi Đại Lý tự, may mà nha dịch phát hiện kịp

thời, lại có Kim Ngô vệ đúng lúc chạy tới, nhờ vậy mới chặn được bọn chúng, song hai tên này liều chết chống cự,

lại có đồng bọn lên kế hoạch hỗ trợ từ trước.





Thể là Kim Ngộ vệ phải truy đuổi khắp thành, quấy nhiễu rất nhiều bách tỉnh, cuối cùng bọn chúng lẻn vào phủ đệ

của Hộ bộ Thượng thư, bắt Hộ bộ Thượng thư phu nhân làm con tin, làm Kim Ngô vệ và Đại Lý tự phải vắt óc nghĩ

cách, lại giao thủ một phen mới bắt được bọn chúng.






Trong lúc hai bên đánh nhau, tình cờ đi vào một tiểu viện bỏ hoang của Thượng thư phủ, bên trong chất đầy lương

thực, khiến người ta kinh ngạc vô cùng, Sơ sơ tính ra phải đến sáu bảy thạch, mà ngạc nhiên nhất là trên bao gạo có

đóng dấu lương thực nộp thuế!





Thẩm Hi Hòa ngủ một giấc, vừa thức dậy đã nghe Bích Ngọc bẩm báo: “Hộ bộ Thượng thư bị tống giam rồi.”





“Cũng đến lúc rồi.” Thẩm Hi Hòa chẳng lấy gì làm ngạc nhiên.





“Tối hôm qua, Đại Lý tự có phạm nhân bỏ trốn…” Cho dù Thẩm Hi Hòa đã biết rõ mọi chuyện, Bích Ngọc vẫn


thuật lại chi tiết những gì mình nghe ngóng được cho nàng.





“Chu đáo, chặt chẽ, hoàn toàn không thể nhận ra là có người cố tình hãm hại.” Thẩm Hi Hòa khen.





“Người ta đã tìm được số lượng thực còn lại trong thôn trang, Đồng Thượng thư kêu oan, nhưng có thương nhân

buồn lương thực đến từ Giang Nam trình lên bằng chứng cho thấy Đổng Thượng thư muốn bản lương thực cho

mình, thể là Đổng Thượng thư hết đường chối cãi.”





“Thái tử điện hạ giỏi đổi trắng thay đen, biển kẻ mua thành người bán.” Thẩm Hi Hòa biết những chuyện mờ ám

ẩn giấu trong đó một phần là do Tiêu Hoa Ung mà ra, một phần là nàng giúp Tiêu Hoa Ung một tay để ngụy tạo

bằng chứng.





Đổng Tất Quyền đã quyết định bù vào chỗ quân nhu thiếu hụt thì phải thu mua lương thực. Ông ta chỉ có thể bỏ ra một khoản tiền tài có hạn, song người phạm sai lầm không ít, mỗi người góp một chút cũng được kha khá, trước

tiên cử mua một ít để bù thâm hụt kể ra cũng là một cách hay.





Ông ta đâu ngờ đây lại là một cái bẫy, được giăng lên kể từ khi lương thực vụ thu bị trộm, không, phải nói là từ khi

quân nhu bị cắt xén. Chỉ cần Tiêu Hoa Ung có thể biến bằng chứng cho thấy ông ta thu mua lương thực thành bán

lương thực, Đổng Tất Quyền đã không còn đường sống. Nếu không ăn trộm thì ông ta lấy đâu ra nhiều lương thực

như vậy để bán?





“Buổi chầu sáng nay, cả triều chỉ trích Hộ bộ rất gay gắt, yêu cầu thanh tra Hộ bộ, rồi trừng trị Đổng Thượng thư

thật nghiêm.” Bích Ngọc lại nói.





Sáng nay, Mạc Viễn đa lo thu thập tin tức để xem tình hình phát triển ra sao.





“Em nói là cả triều ư?” Thẩm Hi Hòa nhướng mày. “Vâng.” Bích Ngọc gật đầu.





Thẩm Hi Hòa nhìn vầng mặt trời giữa thinh không, hiện tại cứ cách ngày nàng lại uống Thoát Cốt Đan một lần vào ban đêm, sau khi uống thuốc, ngày kể sẽ ngủ dậy rất muộn, hôm nay cũng không phải ngoại lệ, mặt trời đã lên cao: “Bệ hạ có ngất xỉu không?”





Bích Ngọc ngẩn ra: “Bệ hạ tức giận ngất xỉu.” Thẩm Hi Hòa nhếch môi: “Rốt cuộc ta vẫn đánh giá thấp mức độ…mặt dày của hắn!”





Vị trí Hộ bộ Thượng thư chưa đủ để thỏa mãn hắn, hắn còn muốn từ kẻ ác biến thành người tốt.