Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 163




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





BẮT MẠCH CHO THÁI TỬ ĐIỆN HẠ





Lúc xuất cung, Tiêu Hoa Ung hãy còn hứng thú bừng bừng, khi quay về lại nổi giận đùng đùng, Thiên Viên vừa

nhìn thấy gương mặt lạnh như tiền của hắn3 liền rụt cổ.





Thiên Viên cực lực tìm cách giảm nhẹ cảm giác tồn tại của bản thân, nhưng dù gì cũng là tâm phúc, Tiêu Hoa Ung

đi lướt qua tr1ước mặt hắn, vứt lại một câu: “Hôm nay trồng người thật xấu.”





Thiên Viên: “…”





Tiêu Hoa Ung càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng sầ9u. Biết rõ nàng không hề có tình cảm gì với mình là một

chuyện, bị nàng xác nhận một cách tàn nhẫn như vậy lại là chuyện khác.





Ngặt nỗi hắn3 chẳng có tư cách gì để đi tìm nàng cả, chỉ có thể ấm ức trong lòng, nàng lại chẳng hề hay biết!





“Thiên Viên, đi nấu cho ta một bát hoành t8hánh!” Tiêu Hoa Ung nghĩ chỉ có hoành thánh mới có thể xoa dịu phần

nào lửa giận trong lòng mình. “Vâng.” Thiên Viên thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lui ra.





Thiên Viên báo Thượng thực giám làm hoành thánh, còn chậm hương tịch hàn do Thẩm Hi Hòa đưa, quả nhiên

Tiêu Hoa Ung dần bình tĩnh lại, đến khi bát hoành thánh thơm lừng được bưng lên thì Tiêu Hoa Ung đã nguôi

nguôi.





Tiêu Hoa Ung vẫn còn xụ mặt, nhưng sau khi ăn vài miếng hoành thánh mềm mại tươi ngon vào bụng, cuối cùng

mặt mày Tiêu Hoa Ung cũng giãn ra, sau đó bật cười: “Ta đã sớm biết chuyện này, sao vẫn không thể khống chế

bản thân?”





Xưa nay hắn có ý chí mạnh mẽ, mấy năm nay dù trời có sụp cũng không biến sắc, gần như chẳng có ai, chẳng có



việc gì có thể chi phối suy nghĩ của hắn được nữa, nhưng từ khi gặp Thẩm Hi Hòa, hắn mới biết thế nào là hỉ nộ ái

ố đều vì một người mà nên.





“Có thể kiểm soát lòng người, khống chế lòng mình, nhưng khó lòng khống chế được một trái tim đã trao cho

người khác.” Tiêu Hoa Ung khẽ than, sau đó tiếp tục ăn hoành thánh, ăn nó sẽ giúp tâm trạng dễ chịu hơn.





Dù đã nghĩ thông suốt, trấn an bản thân nhưng Tiêu Hoa Ung vẫn không vui, tinh thần sa sút.





Thiên Viên vừa nghe nói có Thẩm Hi Hòa tới thì sáng mắt lên, vội vã chạy tới bên Tiêu Hoa Ung đang ngồi trên ghế

bành mà báo tin: “Điện hạ, quận chúa vừa vào cung, phải người truyền lời rằng lát nữa sẽ đến

thắm điện hạ.”






“Thật à?” Tiêu Hoa Ung giật mình nhổm dậy nhưng sực nghĩ tới chuyện gì cả người lại uể oải tựa vào lưng ghế

nói trải lòng mình, “Tới thì tới thôi.”





Thiên Viên: “…”





Rõ ràng điện hạ đã nghển cổ nhìn ra cửa, còn cố tình liếc mắt nhìn theo hướng ngược lại.





“Điện hạ không muốn gặp quận chúa ạ?” Thiên Viên và không hiểu. “Cô nói không muốn gặp UU khi nào?” Tiêu

Hoa Ung lườm Thiên Viên.





“Là thuộc hạ hiểu nhầm, thuộc hạ đi chuẩn bị điểm tâm ngay đây.” Thiên Viên cười nịnh.





“Vứt luôn bộ đồ trà hình hoa hải đường chạm hoa văn song ngư kia đi.” Tiêu Hoa Ung chợt nhớ đến bộ dụng cụ

pha trà mình đã thấy ở Nhữ Dương trưởng công chúa phủ hôm qua, không biết Tiêu Văn Khê làm thế nào mà biết

được hắn có một bộ, còn phỏng chế giống như đúc.





“Vâng.” Thiên Viên vừa đáp, đang định lui ra thì Tiêu Hoa Ung chợt đổi ý, “Hôm nay cứ dùng bộ đồ trà đó!”





Thiên Viên: “… Vâng.” Thiên Viên vừa đi đến cửa lại nghe Tiêu Hoa Ung dặn: “Đổi bộ khác.”





Thiên Viên đứng im ngay cửa, không lên tiếng, nghĩ bụng hẳn là bộ đồ trà này đã khiển điện hạ vừa yêu vừa hận

quận chúa, muốn dùng nó để chọc tức quận chúa, lại biết nhất định quận chúa sẽ không nổi giận, làm vậy chỉ tổ

chuốc bực vào thân nên mới đổi ý xoành xoạch như thế.





Thiền Viện ngẫm nghĩ rồi nói: “Điện hạ, thuộc hạ đến quận chúa phủ mấy lần đầu thấy quận chúa uống nước mát,

không thích uống trà, không bằng chúng ta mời quận chúa uống nước mát đi?”





“Được, người làm nhạt chút, đừng pha ngọt quá.” Cuối cùng Tiêu Hoa Ung cũng ra quyết định.





Hắn đi thay áo, trong lúc chỉnh lý tay áo thì phát hiện vết thương trên mu bàn tay, bèn lấy đồ cẩn thận che đi,

nhưng lại không xử lý vết thương trên móng tay. Thẩm Hi Hòa vấn an Thái hậu xong mới đến Đông cung, hôm nay

nàng không tới đây với mục đích thăm dò mà là muốn hiểu rõ tình trạng sức khỏe của Tiêu Hoa Ung nên dẫn theo

Tùy A Hỉ vào cung.





Tiêu Hoa Ung vừa thấy Tùy A Hỉ là biết Thẩm Hi Hòa đến làm gì.





Thẩm Hi Hòa cũng không vòng vèo: “Điện hạ, dạo trước ta nghe nói hồi bé điện hạ trúng phải một loại thuốc độc

kỳ lạ, đến nay vẫn chưa giải được, A Hỉ là nhân tài ta mới chiêu mộ, tinh thông độc dược, ta bèn dẫn hắn đến gặp

điện hạ một lần, không mong có thể lập tức chữa trị cho điện hạ, nhưng biết đầu có ý gì hay.”





“Quận chúa cất công lo lắng, Ung nào dám chổi?” Tiêu Hoa Ung thầm vui mừng vì nàng quan tâm đến tình trạng

sức khỏe của hắn, nhưng lại sợ nàng mà biết được chân tướng sẽ chán ghét hắn, thấp thỏm chìa tay ra.





Thẩm Hi Hòa thấy mu bàn tay hắn không có vết thương nhưng lại bị tróc móng tay, đến giờ vẫn chưa mọc lại: “Sao

ngón tay điện hạ lại bị thương thế này?” “Vô tình quệt phải.” Tiêu Hoa Ung nhìn thoáng qua, hời hợt đáp.





Hắn không muốn nói nhiều, Thẩm Hi Hòa cũng không hỏi thêm.





Tùy A Hỉ bắt mạch cho Tiêu Hoa Ung, mày mỗi lúc một nhíu chặt, sau đó lại kiểm tra con người của Tiêu Hoa Ung,


lấy kim châm vào ngón tay Tiêu Hoa Ung, nặn ra hai giọt máu để kiểm nghiệm, cuối cùng mới do dự lên tiếng:





“Điện hạ có cao nhân cứu chữa, độc tố đã được khống chế rất tốt.”





“Ta trúng độc đã mười một năm, loại độc này đặc biệt lạ lùng, năm ấy y sự giải độc cho ta bảo rằng đã thanh trừ hết

độc tố, nhưng sau đó cứ ba tháng lại bộc phát một lần, lần nào cũng giống nhau.” Tiêu Hoa Ung nói.





“Mong quận chúa thứ lỗi, A Hỉ thiếu hiểu biết, chưa từng nghe nói đến loại thuốc độc này.” Tùy A HÈ lắc đầu.





Đây là lần đầu Thẩm Hi Hòa nghe nói có loại thuốc độc không thể thanh trừ hoàn toàn: “Là độc hay là cổ?”





Chỉ có cổ trùng còn sống mới có thể tái sinh trong cơ thể người.





“Không phải cổ.” Tùy A HỈ khẳng định, “Hắn là chưa tìm được thuốc giải chính xác, sau khi loại độc này bị ức chế,

mạch tượng sẽ giống với người thường, khiến thầy thuốc tưởng lầm đã khôi phục, thực chất là trong người vẫn còn

sót lại một lượng độc tố nhỏ, cách một quãng thời gian sẽ bộc phát một lần vì một nguyên nhân nào đó.” Tùy A Hỉ

ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Tiểu nhân phát hiện độc tố trong người điện hạ đã xâm nhập hai huyệt Tình Minh và





Thái Dương, thị giác của điện hạ vẫn ổn chứ?”





Tiêu Hoa Ung nhướng mày nhìn Tùy A HỈ, lại nhìn Thẩm Hi Hòa rồi nói: “Ta không phân biệt được màu sắc nữa.”





“Điện hạ bị như thế là do độc tố bộc phát mà ra, có điều điện hạ có cao nhân chữa trị nên vẫn còn nhìn được, điện hạ cần cẩn thận điều dưỡng.” Tùy A Hỉ nói rồi nhìn sang Thẩm Hi Hoà, vẻ mặt do dự. Thẩm Hi Hòa bèn nói: “Có chuyện gì người cứ nói thẳng đi.”





“Tạm thời thuộc hạ không có cách giải độc cho điện hạ, nhưng có một cách có thể giúp điện hạ nhìn được màu sắc bình thường.” Tùy A Hỉ thấp giọng nói: “Thuộc hạ chỉ dám chắc được năm phần, vì cách này không gây tổn hại gì đối với người bình thường, nhưng còn điện hạ…Vì không biết điện hạ trúng phải độc gì nên không thể xác định cách này có kích thích độc tố trong người hay không.”





Chữa mắt là kích thích các huyệt vị có kinh mạch bị tổn hại xung quanh mắt, Tiêu Hoa Ung không thể phân biệt màu sắc không phải vì mắt bị nhiễm độc, độc tố vẫn còn nằm trong người hắn, nhưng độc tố bộc phát đã làm tổn thương kinh mạch trong mắt, chỉ cần chữa trị kinh mạch là có thể bình thường như cũ.





“Cách gì vậy?” Thiên Viên kinh ngạc.