Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 152




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





HƯƠNG TAM QUÂN TIÊN





Quả cầu huân hương bằng bạc được Tiêu Trường Du cầm trong tay, đây vốn là đồ ngự dụng trong cung, mấy năm

nay rất thịnh hà3nh trong Kinh thành, các cửa hàng hương liệu hay hiệu bạc đều có bán, hầu như quý nữ nào cũng

có một quả.





Tiêu Tr1ường Du săm soi hồi lâu cũng chẳng phát hiện được điểm khác thường nào bèn nhét lại mẩu giấy vào

trong rồi đưa cho Tùy A 9HỈ: “A HỈ, để tìm một tiêu cục, bảo bọn họ đưa cái này về quận chúa phủ trong Kinh.”





Tùy A Hỉ cầm lầy, do dự chốc3 lát rồi thình lình quỳ gối trước mặt Tiêu Trường Du, dập đầu vái lạy trong sự kinh

ngạc của Tiêu Trường Du: “Lục Lục ca,8 A Hỉ muốn truyền bá phương pháp châm cứu của Tùy thị khắp thiên hạ,

A Hỉ muốn về Kinh, cúi đầu dưới trướng quận chúa.”





Tiêu Trường Du lắng lặng nhìn hắn một hồi rồi mới đỡ hắn đứng dậy: “A HỈ, đệ không cần phải làm thế, quận chúa

sẽ không truy cứu ta và Tiên Di nữa đâu.”





Thẩm Hi Hòa bảo bọn họ tự giải quyết cho tốt, có khi đã biết hắn đã làm gì cũng nên, nhưng nàng xem như nợ nần

đã được thanh toán dứt điểm.





“Không phải thế đầu Lục ca. Không phải A Hỉ không tin quận chúa, vả lại dựa theo tác phong hành động của quận

chúa, nếu nàng ấy thật sự muốn huynh phải chết, A Hỉ cũng không đủ khả năng khiến quận chúa đối ý, A Hỉ thật

lòng muốn công hiện sức mình cho quận chúa.” Tùy A Hỉ nói.





Thấy vậy, Tiêu Trường Du khẽ thở dài rồi nói: “Năm đó ta cứu đệ, nay đệ lại cứu ta, chúng ta không ai nợ ai, để

không phải tôi tớ của ta, có quyền tự do ra đi. Chiêu Ninh quận chúa tính tình quyết đoán, thưởng phạt rõ ràng, là

một chủ tử tốt.”





Huống chi sau lưng Thẩm Hi Hòa còn có Tiêu Hoa Ung có khả năng hô mưa gọi gió.





“Lục ca, Biện nữ lang, xin hãy bảo trọng.” Tùy A Hỉ làm lễ từ biệt hai người, “Chúc hai người từ nay có thể sống

những ngày trời quang mây tạnh, yên vui tự tại.”







Thế là Tùy A Hỉ từ biệt phu thê Tiêu Trường Du, mang theo quả cầu huân hương quay về Kinh.





“Quận chúa, Lục điện hạ không chết vì thuốc độc..” Mạc Viễn có cho người theo dõi, biết được Tiêu Trường Du đã

tỉnh lại, hắn bèn bẩm báo cho Thẩm Hi Hòa.





“Hôm ấy ta cũng được Tề đại phu cứu mạng đấy thôi?” Thẩm Hi Hòa hờ hững nói, “Rượu độc của ta là hàng thật,

hắn có thể thoát chết là nhờ vào bản lĩnh của mình, ta bảo ân oán tiêu tan là đã tiêu tan, mặc kệ bọn họ đi.”





Vốn dĩ nàng chẳng hề nương tay với Tiêu Trường Du và Biện Tiên Di Tiêu Trường Du có thể đoán được nàng sẽ

dùng thuốc độc bào chế từ nấm độc, lại uống sắn thuốc khắc chế nấm độc là do hắn có bản lĩnh, nàng mà tiếp tục


truy sát thì chẳng khác gì côn đồ hành hung.





Quả thật Biện Tiên Di đã ra tay với nàng vì muốn được ở bên Tiêu Trường Du, nhưng Tiêu Trường Du không biết

chuyện này, Thẩm Hi Hòa là người ân oán rõ ràng, nàng không có ý định giận cá chém thớt, Tiêu Trường Du đã

uống rượu độc thay Biện Tiên Di thì xem như món nợ đã được trả.





Trong Đông cung, thật ra Tiêu Hoa Ung còn biết tin Tiêu Trường Du không chết trước cả Thẩm Hi Hòa. Thiên Viên

hỏi ý kiến hắn: “Chỗ Lục điện hạ…”





“Nàng không thích người khác can thiệp vào chuyện của mình, dù là để xả giận thay nàng cũng không được.” Tiêu

Hoa Ung chỉ có thể lắng lặng theo dõi tình hình.





Đến khi Tiêu Trường Du và Biện Tiên Di rời Kinh, Thiên Viên lại hỏi: “Chúng ta không cần điều tra kẻ đã sai sử

Biện đại gia sao ạ?”





“Ngươi nói xem, vì sao lúc ở Thiên Sơn ta lại không cho Tiêu Trường Du một cơ hội để tìm Biện Tiên Di hỏi rõ đầu

đuôi?” Tiêu Hoa Ung nhẹ gõ bàn, “Kẻ này đã dám dùng biện Tiên Di thì sẽ không để nàng ta biết được chuyện gì,

có hỏi cũng vô ích. Biện Tiên Di mà biết được gì thì chưa chắc UU đã để nàng ta uống rượu độc.”





Đó là cơ hội bằng vàng để Biện Tiên Di giành được lợi thế, tuy rằng Thẩm Hi Hòa sẽ không vì vậy mà tha tội đồng

lõa cho nàng ta, nhưng cũng sẽ suy xét giảm nhẹ tội.





Đến lúc này mà Biện Tiên Di vẫn không mở miệng hẳn là do nàng ta biết mình không có bằng chứng rõ ràng, khó


lấy được lòng tin của Thẩm Hi Hòa, nói ra lại thành tác dụng ngược.





“Vậy rốt cuộc kẻ nào trông cũng muốn dồn quận chúa vào chỗ chết?” Thiên Viên nghĩ nứt óc cũng không ra.





“Không phải bệ hạ.” Đối tượng đầu tiên Tiêu Hoa Ung loại trừ là Hữu Ninh để





Nếu Thẩm Hi Hòa chết không rõ nguyên nhân tại Kinh đô, Hữu Ninh để sẽ không biết phải ăn nói với Thẩm Nhạc

Sơn thế nào, khi ấy có mà mất ăn mất ngủ.





Nhất thời, Tiêu Hoa Ung cũng không đoán được kẻ chủ mưu là ai, Thẩm Hi Hòa chẳng khiến ai chướng mắt, cũng

chẳng chắn đường kẻ nào.





Kẻ tử thù duy nhất là Khang vương phủ thì đã sụp đổ rồi, không thể nào là bọn họ được. Khang vương phủ mà có

bản lĩnh này thì lần trước đã không dùng biện pháp khác ra tay với Thẩm Hi Hòa.





“Cũng không phải huynh đệ lão Ngũ và Tiểu Cửu.”





Vụ lương thực vụ Thu lần này là do lão Ngũ gây ra, hắn không rảnh ra tay với UU, vả lại rõ ràng Tiểu Cửu có tình

cảm với UU, lão Ngũ sẽ không làm ra những việc khiến huynh đệ bất hòa.





Các thế lực trong cung rất rắc rối, phức tạp, thoạt trông, chẳng ai có khả năng ra tay với Thẩm Hi Hòa, nhưng ai

cũng có hiềm nghi.






Thẩm Hi Hòa vẫn chưa biết Biện Tiên Di bỗng dưng ra tay với mình là do có người uy hiếp chứ không phải là vì

nàng ta nghĩ Lục điện hạ sẽ có cơ hội giả chết ở Thiên Sơn. Mấy ngày sau, gặp được Tùy A HỈ, nàng mới biết toàn

bộ chân tướng.





Tùy A Hỉ đưa quả cầu huân hương cho Thẩm Hi Hòa, nàng bình thản đọc lướt qua mẩu giấy, chất giấy bình

thường, nét chữ không có gì đặc sắc, quả cầu cũng chỉ là một quả cầu bình thường như bao quả cầu khác, nếu thử

tìm kiếm ở Kinh đô chắc sẽ tìm được hàng chục hàng trăm quả.





Nàng giơ cầu lên, cẩn thận ngửi thử, có một mùi hương nhàn nhạt còn sót lại: “Tam quân tiên.”





Tam quân tiên là một loại huân hương được điều chế từ long não, xạ hương và trầm hương thượng hạng, có mùi

hương độc đáo đặc trưng, sang trọng mà tinh tế.





Bởi cách chế biến phức tạp và nguyên liệu đắt đỏ nên người bình thường không dùng nổi, Biện Tiên Di có được thứ

này, nhưng cung nữ và nội thị trong cung cũng không dùng nổi loại hương này: “Mạc Viễn, huynh cho người điều

tra thử các cũng dùng hương gì.





Thì ra kẻ chủ mưu hại nàng hãy còn ẩn nấp trong bóng tối.





Mạc Viễn lui ra ngoài, Thẩm Hi Hòa nhìn sang Tùy A Hỉ: “Vì sao người lại quay lại?”





Muốn đưa quả cầu huân hương cho nàng thì chỉ cần tìm một tiêu cục là xong, Tùy A Hỉ lại tự mình đem về, rõ ràng

không định đi nữa.





“A Hỉ muốn đi theo quận chúa, góp sức vì quận chúa, mong quận chúa không chỉ A Hỉ thô bỉ.” Tùy A Hỉ tự tiến cử

mình.





Thật ra Thẩm Hi Hòa cũng đoán được ý định của hắn, nhưng người của nàng ngoài có tài ra còn phải có lòng trung

thành: “Ngươi có ý đồ gì?”





“Nguyện vọng của tổ phụ ta là truyền bá phương pháp châm cứu của Tùy thị, nhưng khi A Hỉ gia nhập khoa châm

cứu của Thái y viện thì bị người ta nghi kỵ suýt nữa gặp nạn, nhờ có Lục điện hạ cứu nên mới giữ được mạng mà

sống đến ngày hôm nay. Trong Thái y viện, A HỈ chẳng có ai giúp đỡ, lại có kẻ nhòm ngó phương pháp châm cứu

nhà ta, nên ta mới muốn đi theo quận chúa để tìm lối đi riêng.”





Tùy A Hỉ ngẩng đầu lên, vô cùng thẳng thắn.





Hắn nói với Thẩm Hi Hòa răng thứ hắn muốn là danh tiếng.





“Vì sao khi còn đi theo mục điện hạ, ngươi lại náu mình trong Dược viên?” Thẩm Hi Hòa hỏi. “Quận chúa, tiểu nhân chưa từng đi theo Lục điện hạ, chỉ là muốn báo an Lục điện hạ mà thôi. Lục điện hạ không màng danh lợi, đương nhiên tiểu nhân đành ẩn nấp chờ thời, đồng thời tranh thủ nâng cao kiến thức châm cứu.” Tùy A Hỉ đáp.





“Loại thuốc độc người kể cho Biện nữ lang phải nói là rất khóe, ngươi còn giải được độc tốt của Lục điện hạ, có thể thấy tay nghề không tồi.” Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng mân mê quả cầu huân hương trong tay: “Ngươi đã giúp hai kẻ thù của ta, vậy mà còn vọng tưởng rằng ta có thể dùng người nữa cơ à?”