Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 173




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





NHŨ DANH CỦA TA LÀ LỘC MINH





Gió thu hiu hiu, ngọn cây xào xạc, trăng sáng bàng bạc, vạn vật lặng im. Màn đêm xanh thẫm bao trùm khắp nơi, cả

đất trời hòa quyện một màu.





Riêng hắn mang theo một màu sắc khác biệt giữa đất trời, tỏa sáng rạng ngời trong mắt Thẩm Hi Hòa.





Nàng cảm thấy rung động, tron1g thời khắc này, nàng tin từng câu từng chữ hắn nói đều xuất phát từ tận đáy lòng.





“Điện hạ, tương kính như tân chẳng tốt sao?” Thẩm H9i Hòa khẽ than, “Sau khi thành hôn, phu thể tôn kính nhau,

xem nhau như người thân ruột thịt, không phụ bạc, chẳng xa rời, đối tốt với nhau, l3àm bạn đến già.”





Thẩm Hi Hòa cho rằng đó là cách thức chung sống phù hợp nhất giữa phu thê, nhiều bao dung, bớt khắt khe, khi

gặp nạn 8vẫn giữ được tỉnh táo, hạn chế kích động.





“Chẳng tốt tí nào.” Tiêu Hoa Ung quả quyết bác bỏ, “Nếu chưa từng gặp nàng, ta cũng sẽ cảm thấy nàng vừa mô tả

đồi phu thê ân ái nhất trên đời. Nhưng ta đã gặp được nàng, mong ước của ta không chỉ có thế, ta không muốn trở

thành người nàng tôn kính, cũng không muốn trở thành người thân ruột thịt của nàng, ta chỉ muốn là người độc

nhất vô nhị trong lòng nàng, cũng như trong lòng ta, nàng là người không thể thay thế vậy.”





Hắn mạnh mẽ là thế, ánh mắt nồng cháy là thế, tựa như ngọn lửa rừng rực giữa đêm khuya, khiến Thẩm Hi Hòa

cảm thấy nóng hực, chỉ muốn trốn tránh. Nàng khẽ lắc đầu: “Điện hạ, Chiêu Ninh không biết thế nào là tình, thế

nào là ái, cũng không biết phải yêu ra sao.”





Ảnh mắt nàng xa xăm, gương mặt trắng trẻo hết sức nghiêm túc, lại có vài phần mờ mịt, nàng ngây thơ hơn hẳn

nghĩ rất nhiều.





Một nữ lang bình thường dù có lý trí đến mấy thì nghe được những lời bộc bạch từ tận đáy lòng của hắn ít nhiều sẽ

thấy ngượng ngùng hoặc vui sướng, dù không rung động nhưng có người thích mình vẫn là một chuyện đáng để

vui mừng, nhất là khi đó lại là một người xuất chúng như hắn.





Nhưng nàng không vui mừng mảy may, nàng lý trí đến mức khiến người ta cảm thấy thất bại.





Hắn làm thế này có hơi hèn hạ, hắn biết nàng là người thế nào. Bình thường hắn mà nói những lời này, chắc chắn

nàng sẽ kháng cự và chán ghét, thế nên hắn mới thừa dịp nàng đang biết ơn mình để nói, quả thật có phần làm ơn

vì muốn được bảo đáp.





Những việc nàng muốn gả cho hắn chỉ vì hắn là người yểu mệnh quả thật làm lòng hắn nhói đau, hắn vốn định từ

từ mưu tính, bây giờ lại không thể.





Hắn biết nàng không có ác ý gì với mình, chỉ cần hắn không làm hại nàng thì dù hắn có sống thọ, nàng cũng sẽ

không hại hắn, nhưng nếu thể thật thì nàng sẽ không chọn hắn, bởi nàng không muốn dây dưa cùng đàn ông.






“Trước khi gặp nàng, ta cũng không biết.” Tiêu Hoa Ung nặng nề thở dài, “Mong rằng ta có thể để nàng hiểu được

ta, trước lúc đó, nàng muốn đối xử với ta ra sao thì cứ làm như thế.”





Hắn thỏa hiệp, hắn nhượng bộ, hắn cam chịu.





Ai bảo hắn thích một người như vậy?





Nếu hắn không thể khiến nàng thích mình, có lẽ là do hắn đối đãi với nàng chưa đủ tốt. Chí ít thì sau khi biết hắn

thích mình, nàng cũng không có ý tránh né hoặc từ chối.





“Điện hạ đừng mong đợi Chiêu Ninh sẽ rung động, bởi Chiêu Ninh vốn vô tình. Ta không muốn sau này đôi ta vì

vậy mà đâm ra oán hận…” Thẩm Hi Hòa ngẫm nghĩ, cảm thấy nên nói rõ từ đầu, “Ta đã nói trước với điện hạ rồi

đấy, nếu điện hạ vẫn khăng khăng cố chấp, không cần biết sau này điện hạ có trách móc ta hay không, ta cũng

không cho rằng mình có lỗi với điện hạ.”





Thẩm Hi Hòa không có tư tưởng người ta thích mình thì mình phải đáp lại bằng tấm chân tình.





Phải biết rằng trên đời này, tình cảm giữa nam và nữ phức tạp đến nhường nào, một lang quân có thể được nhiều

nữ lang yêu thích, một nữ lang cũng không nhất định chỉ có một lang quân ái mộ, nếu được yêu là phải đáp lại thì

sẽ hỗn loạn biết bao?





Dáng vẻ thông báo dõng dạc đường hoàng của nàng làm Tiêu Hoa Ung vừa bực mình vừa buồn cười, cuối cùng

đành dịu dàng đồng ý: “Ta biết, sau này dù ta thích nàng đến thế nào thì cũng là ta đơn phương nguyện ý, nàng

chẳng có lỗi gì với ta cả.”





Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa vẫn chưa vừa lòng, lại bổ sung thêm một câu: “Điện hạ muốn thế nào là quyền của điện

hạ, ta không can thiệp được. Nhưng đón nhận hay từ chối ý tốt của điện hạ là quyền của ta, mong rằng ngày sau có

bị ta từ chối thì điện hạ cũng đừng để bụng.”





Hắn có giận dỗi hay buồn bực gì thì nàng cũng không quan tâm, người khó chịu chỉ có mình hắn.





Nàng ngay thẳng đến mức khiến người khác cảm thấy bị tổn thương, chẳng qua nể tình hắn đã cứu mình nên nàng

mới nói khéo một chút.





Sự tinh tế của nàng chẳng khiến Tiêu Hoa Ung cảm động nổi, nàng có nói khéo đến mấy thì hắn vẫn hiểu được ý

nàng.





Tiêu Hoa Ung thở dài, đây là người hắn chọn, hắn chỉ có thể nghe theo: “Ta biết rồi.”





Thẩm Hi Hòa rất hài lòng khi thấy Tiêu Hoa Ung không hùng hùng hổ hổ, không ngang ngược đưa ra những yêu

cầu vô lý, nỗi hoang mang trong lòng đã được cởi bỏ, nàng chậm rãi đứng dậy: “Đêm đã khuya rồi, điện hạ đi nghỉ

sớm đi.”





Dứt lời, nàng làm lễ với hắn rồi quay vào nhà, chui vào trong chăn, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.






Tiêu Hoa Ung: “…” Hắn hơi bực, lại không nhịn được mà cong cong khóe môi, Thẩm Hi Hòa quả là nữ lang kỳ lạ

nhất hắn từng gặp. Nàng có thể thản nhiên ngủ say như vậy, còn bảo hẳn đi ngủ sớm, nhưng chẳng bận tâm hẳn sẽ

ngủ ở đâu, cũng không hề đề phòng hẳn.





Phản ứng của nàng thật đáng yêu, tựa như một con thỏ trắng ngây thơ, khiến hắn chỉ muốn ôm nàng vào lòng.





Tiêu Hoa Ung tùy tiện tìm chỗ ngả lưng, những năm qua hắn đã ngao du khắp muôn núi nghìn sông, không ít lần

màn trời chiếu đất, thân là hoàng Thái tử, hắn vốn bắt bẻ không ai bằng, nhưng cũng có thể tùy tiện hơn ai hết.

Một đêm say giấc nồng, Tiêu Hoa Ung thức dậy, ngửi được một mùi hương nhàn nhạt, thấy Thẩm Hi Hòa đang

ngồi bên đống lửa, dùng thìa khuấy cháo trong nồi thì hơi ngạc nhiên.





Hắn luôn ngủ rất nông, lúc nào cũng cảnh giác, chỉ cần có động tĩnh nhỏ là sẽ tỉnh ngay, ấy thế mà Thẩm Hi Hòa đã

thức dậy chẳng biết từ khi nào, rửa mặt thay áo xong xuôi, bắt đầu nấu cháo, hắn lại chẳng hề hay biết.





Thẩm Hi Hòa ngoái đầu lại, thấy Tiêu Hoa Ung lặng thinh, sắc mặt đầy vẻ khó tin, nàng bèn nói: “Ta có châm ít

hương an thần.”





Hương do Mặc Ngọc đem tới, nàng đã chấm hương từ lúc Tiêu Hoa Ung còn chưa quay về.





Nghe vậy, Tiêu Hoa Ung dịu dàng nhìn nàng: “UU thật hiểu lòng ta.”





Hắn không nói gì thêm, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt hắn là nàng biết hắn đang nghĩ gì.





Thẩm Hi Hòa nhìn lướt qua Tùy A H đang vờ như mình không tồn tại cùng với Mặc Ngọc làm thinh canh gác

ngoài vách đá rồi lên tiếng: “Không được gọi ta bằng nhũ danh.”





“Vì sao?” Tiêu Hoa Ung thấy nàng không đặc biệt bài xích lại bắt đầu giả vờ ngây ngốc.





“Chỉ có người thân thiết mới gọi thế.” Thẩm Hi Hòa không có ý gì khác, Bộ Sơ Lâm gọi như thế còn được, nhưng

nếu để một người đàn ông xa lạ chẳng máu mủ gì gọi mình như thế thì nàng rất khó chịu.





“Người thân thiết?” Tiêu Hoa Ung cười hết sức sâu xa, “UU đang nhắc ta nên sớm cầu hôn sao?”





Thẩm Hi Hòa trừng mắt nhìn hắn: “Ta không thích người dẻo miệng.”





“Nhưng dù ta không dẻo miệng thì UU cũng đều thích ta, phải không nào?” Tiêu Hoa Ung chợt phát hiện trêu nàng thật thú vị.





Thẩm Hi Hòa ngẫm nghĩ, thấy hắn nói cũng đúng.





Nàng thích hay không đâu liên quan gì tới hắn, nghĩ đến đây, nàng không thèm để ý nữa.





Tiêu Hoa Ung bỗng nói: “UU cũng có thể gọi ta bằng nhũ danh mà, là Lộc Minh đó.”