Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 182




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





Thẩm Hi Hòa mỉm cười: “Lấy cớ thôi mà, ta cảm thấy có vẻ như bệ hạ tin rằng người và Thôi Thiếu khanh…”





“Phyt.”





Thẩm Hi Hòa3 còn chưa dứt lời, Bộ Sơ Lâm đã phun sạch trà trong miệng ra. Nhìn mặt bàn loang lổ nước trà, nàng

ta ngửa mặt cười ha hả, sau đó lại thấy Thẩm 1Hi Hòa nhắm mắt lại.





“Ta… Ta lau sạch là được chứ gì.” Bộ Sơ Lâm vội vàng dùng ống tay áo lau bàn rồi nói, “Khi nào về đến kinh

thành,9 ta cũng sẽ cho người giặt thảm, nếu muội chê, ta sẽ đưa muội một tấm thảm mới giống y hệt!”





Thẩm Hi Hòa hít một hơi sâu, cầm sách lật 3xem.





Với tính tình thích sạch sẽ của nàng, không tống cổ Bộ Sơ Lâm ra ngoài ngay lập tức đã là kiềm chế lắm rồi. Nể tình

nàng ta bị thươn8g nặng chưa lành, bằng không Thẩm Hi Hòa chỉ muốn ném nàng ta ra khỏi xe ngựa ngay tức

khắc.





“Cũng chẳng thể trách ta được.” Bộ Sơ Lâm ấm ức lầm bầm, “Ai bảo muội nói nghe rợn tóc gáy quá làm gì?”





Sao bệ hạ có thể tin nàng ta và Thôi Thiếu khanh là đồng tính luyến ái thật chứ?





“Sao lại không tin?” Thẩm Hi Hòa lườm Bộ Sơ Lâm, “Ngươi đã làm gì còn không tự biết?” Bộ Sơ Lâm sờ cằm: “Lẽ

nào ta nhập vai quá tốt?”





Đáng lẽ nàng ta nên giữ chừng mực một chút nhỉ, giờ đến cả Hữu Ninh Đế cũng tin chuyện này, mà ông ta lại vừa

hãm hại mình nên mới sợ tảng đá họ Thôi kia mượn việc công trả thù riêng, có cớ ra mặt thay nang ta?





“Không đúng, cho dù bệ hạ có tin ta và tảng đá họ Thôi đang yêu đương thật đi nữa thì sao nào?” Bộ Sơ Lâm chẳng



hiểu ra sao, “Tảng đó họ Thôi có thể làm gì cho ta chứ? Chẳng lẽ hắn dám kháng chỉ vì ta?”





Kể cả phu thê thật sự còn không có khả năng làm vậy huống chi nàng ta và Thôi Tấn Bách còn chẳng phải phu thê,

chỉ là một cặp đồng tính giả vờ mà thôi.





“Cũng không đến mức phải kháng chỉ, nhưng giả dụ bệ hạ có bí mật gì đó không muốn người biết nên phải giấu

giếm Thôi Thiếu khanh bằng được thì sao?” Thẩm Hi Hòa nói.





“Việc này liên quan gì đến bệ hạ? Chẳng lẽ bệ hạ chính là kẻ chủ mưu sai người phóng hỏa đốt tông miếu?” Bộ Sơ

Lâm nhăn mày.






Thẩm Hi Hòa khẽ thở dài tiếp tục cúi đầu đọc sách





Thái độ của Thẩm Hi Hòa như muốn nói với Bộ Sơ Lâm rằng nàng ta là thử ếch ngồi đáy giếng, làm nàng ta tổn

thương ghê gớm, giật phăng cuốn sách trong tay nàng: “Ta thừa nhận mình không thông minh bằng muội, không

thể biết một suy mười, nhưng muội cũng đừng ghét bỏ ta như vậy chứ?”





Thẩm Hi Hòa giật sách lại: “Tổn vương chỉ giả chết thôi.”





“Gì cơ… Ai da.” Bộ Sơ Lâm khiếp sợ, nhất thời động phải vết thương, nàng ta khoanh tay lại, “Tổn vương giá chết?





Đây chính là bí mật của bệ hạ?”





Thẩm Hi Hòa gật đầu: “Đội quân bí mật của bệ hạ cần có người huấn luyện, Tốn vương là lựa chọn tốt nhất.”





Rốt cuộc Thẩm Hi Hòa cũng hiểu vì sao Tiêu Hoa Ung muốn phóng hỏa tông miếu, có lẽ Tổn vương đang ẩn náu

trong đó, cũng có thể là nơi ông ta ở cách tông miếu không xa, một khi tông miếu xảy ra hỏa hoạn, phận con cháu

như Tổn vương sao có thể trơ mắt đứng nhìn.





Tiêu Hoa Ung cho người đốt tông miếu để ép Tổn vương xuất hiện, để xác nhận người thống lĩnh của đội quân bí

mật có đúng là Tốn vương hay không, hắn làm vậy chẳng khác nào chặt đứt một cánh tay của Hữu Ninh Để






So với Khang vương, Tổn vương mới là cánh tay đắc lực của Hữu Ninh Đế, vì Hữu Ninh Đề, ông ta sẵn sàng làm

một người đã chết!





Lòng trung thành như vậy mấy ai có thể sánh bằng!





“Tốn vương thật trung thành.” Bộ Sơ Lâm có phần khâm phục, “Ông ta đang là chúa Đông Bắc đấy chứ!”





Tại Đông Bắc, ông ta có uy danh lừng lẫy, chẳng kém gì Thẩm Nhạc Sơn ở Tây Bắc. Năm ấy, khi ông ta qua đời ở

Đông Bắc do bệnh cũ tái phát, bách tính Đông Bắc đưa quan mười dặm, nhà nhà treo lụa trắng, giờ nhắc đến vẫn

còn nhiều người cảm khái.





“Ông ta không sợ bệ hạ vắt chanh bỏ vỏ sao, dù gì ông ta cũng đã chết một lần, bệ hạ có giết ông ta cũng không ai

hay biết.” Bộ Sơ Lâm tin chắc phụ thân mình không thể làm được đến thế.





Thẩm Hi Hòa lẳng lặng nhìn nàng ta: “Hắn Thục Nam vương có mưu sĩ chứ nhỉ?“. Bộ Sơ Lâm không hiểu sao tự

dưng Thẩm Hi Hòa lại đổi đề tài nhưng vẫn gật đầu: “Có chứ, nghĩa phụ của ta.”





“Chẳng trách.” Thẩm Hi Hòa tỏ vẻ đã hiểu.






“Này, này, muội có ý gì hả?” Bộ Sơ Lâm có cảm giác mình lại bị Thẩm Hi Hòa xem thường, nàng ta tỏ vẻ không

phục.





“Nếu không có quân sự thì ta buộc phải nghi ngờ Vì sao Thục Nam vương phủ chưa sụp đổ.” Thẩm Hi Hòa bưng

cốc trà hoa lên, nhã nhặn nhấp một ngụm.





“UU, ta cảnh cáo muội, muội có thể khi dễ ta, có thể sai bảo ta, có thể làm lơ ta, nhưng không được khinh thường

tài trí của ta!” Bộ Sơ Lâm thở phì phì. “Tài trí ấy à?” Thẩm Hi Hòa nhìn nàng ta từ đầu đến chân với vẻ dò xét rồi

lắc đầu đầy tiếc nuối, “Ngươi làm gì có.”





“Muội… Ta…” Bộ Sơ Lâm tức giận đấm ngực. Thẩm Hi Hòa đặt cốc trà xuống: “Nếu ngươi nhất quyết cho rằng


mình có tài trí thì cũng được thôi, ngươi nói thử xem vì sao không dung Tốn vương không muốn làm chủa Đông

Bắc nữa mà lại đi giá chết, thay bệ hạ xây dựng đội quân bí mật?”





“Tổn vương là thần, bệ hạ là vua, vợ con của Tổn vương đều đang ở trong Kinh, ông ta có chạy đằng trời?” Bộ Sơ

Lâm nói năng hùng hồn. Thẩm Hi Hòa vẫn tỏ vẻ ghét bỏ: “Ngươi sai rồi, bệ hạ chỉ cần nói với Tổn vương rằng

muốn giao việc xây dựng đội quân bí mật cho ông ta, khi đó, Tổn vương chỉ có hai con đường, hoặc nghe lệnh bệ

hạ, hoặc phản đối bằng cái chết.” Bộ Sơ Lâm gật đầu: “Đúng rồi, nếu ông ta chết, chắc chắn bệ hạ sẽ tức giận, thậm

chí còn ra tay với Tốn vương phủ.”





Thẩm Hi Hòa xoa huyệt Thái dương rồi nói: “Tổn vương có công với xã tắc, nếu ông ta chọn cái chết để giữ gìn tôn

nghiêm, sao bệ hạ có thể ra tay với vợ con của ông ta được? Làm vậy thì bệ hạ biết ăn nói với binh sĩ của Tổn vương

thế nào? Bách tính Đông Bắc sẽ nghĩ về bệ hạ ra sao?”





“Chà” Bộ Sơ Lâm hết dám hùng hồn, “Không phải là vì trung thành đấy chứ?”





“Bệ hạ xây dựng đội quân bí mật làm gì?” Có Bộ Sơ Lâm làm ví dụ, rốt cuộc Thẩm Hi Hòa cũng hiểu vì sao nàng

thấy trò chuyện cùng Tạ Uẩn Hoài và Tiêu Hoa Ung thật thoải mái, đối với nàng mà nói, Bộ Sơ Lâm chẳng khác nào

khúc gỗ, nói chuyện với nàng ta thật mất công quá thể.





“Thứ nhất, bệ hạ muốn có một đội quân không bị ai khác quản chế, thứ hai, đội quân này có thể âm thầm ra tay với

chúng ta bất cứ lúc nào, thứ ba, các phiên trấn sẽ phải e sợ, bởi lẽ khi ấy bọn họ sẽ biết được nếu mình không nghe

lời thì Hữu Ninh Đế có thể cho người thay thế bọn họ bất cứ lúc nào.” Điều này Bộ Sơ Lâm còn hiểu.





“Nếu vậy thì Tổn vương cầm chắc cái chết, bệ hạ sẽ không để ông ta trở thành trụ cột của đội quân này. Ngày bệ hạ tiếp nhận đội quân mới cũng chính là ngày chết của ông ta!” Thẩm Hi Hòa nói: “Sớm muộn gì cũng phải chết, sao năm ấy ông ta không chết trong vinh quang mà lại để đến tận bây giờ, để bệ hạ lợi dụng mình đến mức tối đa?”





“Ông ta bị bệ hạ bắt thóp!” Bộ Sơ Lâm nhanh nhảu. Thẩm Hi Hòa khẽ lắc đầu: “Không, ông ta không bị bệ hạ bắt thóp gì cả, cũng không xuất phát từ lòng trung thành với bệ hạ, ông ta chỉ muốn đánh bại phụ thân ta mà thôi.”





Bộ Sơ Lâm tròn mắt, ngẫm nghĩ một lát rồi giật mình: “Ta nhớ rồi, phụ thân ta thường nói Tổn vương chưa bao giờ thua trận trước giặt ngoại xâm nhưng ở trong nước lại từng thua Tây Bắc vương ba lần.”





Lúc Tiên đế còn tại vị, Tốn vương chỉ mới là thế tử, trung thành với hoàng thất, trong khi Tây Bắc vương Thẩm Nhạc Sơn lại ủng hộ Khiêm vương và Hữu Ninh Đế. Ai vì chủ nấy, hai người từng giao chiến vài lần, lần nào Tốn vương cũng thua trận, thế nên Khiêm vương và Hữu Ninh Đế mới có thể đánh thẳng vào kinh.