Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 196




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





“Ừ, ai cũng được lợi, nên không cần cảm ơn lẫn nhau.” Tạ Uẩn Hoài tươi cười rạng rỡ, dịu dàng như ánh trăng.





Sau cơn mưa trời l3ại sáng, vạn vật như được gột rửa, thanh khiết vô ngần. Cảm xúc khi ở bên Tạ Uẩn Hoài chính là

như thế, thoải mái và cởi mở. Tạ Uẩn Hoà1i không nán lại lâu, Thẩm Hi Hòa cũng không giữ mà tự mình tiến hắn,

nhưng nàng không biết rằng Tạ Uẩn Hoài không ra khỏi thành mà đườn9g hoàng quay về Tạ quốc công phủ.





Tạ Kích vừa về đến phủ đã đập vỡ bộ ấm trà mình yêu thích nhất, Tạ quốc công phủ vô cùng lộn 3xộn, người hầu ai

cũng biết Tạ quốc công bị cách chức nên lòng dạ thấp thỏm hết sức. Thấy Tạ Uẩn Hoài tới, bọn họ không biết phải

đối x8ử ra sao, không dám ngăn cản mà cũng không dám đi thông báo, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Uẩn Hoài chắp

tay đi vào trong, bước chân vững vàng, mặt mày tươi cười đầy hàm ý sâu xa.





“Ta đã bảo rồi, nó đâu có nhận ông là phụ thân, đã dặn ông không được bất cẩn, ông lại bảo ta không rộng lượng,

đấy ông xem.” Viên thị đang càu nhàu, ngẩng đầu lên chợt thấy Tạ Uẩn Hoài, ánh mắt bà ta bừng bừng lửa giận,





“Mày còn dám tới!”





“Vì sao ta không dám tới cơ chứ?” Tạ Uẩn Hoài nhấc chân bước qua ngạch cửa, “Hôm nay, trước mặt thành thương

ta có đặt điều gì không?” Hắn dễ dàng đoán được Tạ Kích muốn mình chữa bệnh cho Tốn vương, tông miếu phát

hỏa, tin đồn Tổn vương sống lại đang xôn xao, cổng thành đột ngột giới nghiêm, hết thảy cho thấy chuyện này

không hề tầm thường. Sau khi Khang vương bị vạch trần tội bí mật chế tạo vũ khí, hắn mới đoán được Hữu Ninh

để đang xây dựng một đội quân bí mật, bởi lẽ Khang vương hết mực trung thành với vua, tuyệt đối không có khả

năng đầu quân cho một vị hoàng tử nào đó.





Sau khi Khang vương phủ sụp đổ, Tạ Uẩn Hoài cố ý đến khám bệnh cho lão vương phi của Khang vương phủ,

đồng thời thảm thính tin tức từ người trong phủ, nhờ đó mới xác định Khang vương làm việc cho Hữu Ninh đế.





Hữu Ninh đế cần một lượng lớn vũ khí như vậy làm gì? Hiển nhiên là dành cho đội quân bí mật. Tin đồn Tốn

vương còn sống vừa dấy lên, hắn đã biết đội quân này do ai huấn luyện, lúc nhỏ hắn có nghe nói Tạ Kích từng chịu

ơn cứu mạng của Tổn vương trên chiến trường, chuyện này chỉ e trong triều không ai hay biết, kể cả Hoàng thượng.





Bởi vậy, khi Tạ Kích đến tìm hắn, hắn phần nào đoán được có lẽ Tổn vương đã trúng chiêu của ai đó, không biết là

ai ra tay nhưng đó chắc chắn là một cái bẫy trí mạng, Tổn vương dầu thoát được nhưng không chết cũng trọng

thương.





Ông ta không dám đi tìm Hữu Ninh để, tám chín phần mười sẽ tìm Tạ Kích, Tạ Kích lại không dám tìm lạng trung

trong thành vì sợ lộ manh mối nên đến tìm hằn, quả thật không còn gì bằng. Hắn biết rõ đầu đuôi nhưng mặt ngoài


vẫn tỏ vẻ không muốn, nhất là khi đi vào Tạ phủ, biết người bệnh là Tổn vương, hắn còn cố tình từ chối thẳng

thừng.





Tạ Kích bèn dùng di vật của mẫu thân hắn làm điều kiện trao đổi, năm ấy vì ân đoạn nghĩa tuyệt nên Tạ Uẩn Hoài

không được quyền mang di vật theo, nay thấy Tạ Kích làm vậy, hắn và động lòng đồng ý, nhưng điều đó vẫn

không thay đổi được sự thật Tạ Kích đã giam cầm hẳn.





“Con hận ta đến thế sao?” Tạ Kích thấp giọng hỏi, khóe mắt hơi đó.





“Ta không nên hận ông à?” Tạ Uẩn Hoài cười, hỏi ngược lại ông ta, ánh mắt lạnh nhạt, “Ta đã trở thành một đại

phu, những việc năm xưa ông làm sao có thể qua mắt được ta?”





“Đại Lang, dù con có tin hay không thì chuyện mẫu thân con không phải do ta cố ý gây nên” Tạ Kích tỏ ra đau đớn.





Đôi mắt đen như mực của Tạ Uẩn Hoài thoáng nét mỉa mai: “Tạ quốc công đừng diễn kịch với ta, hôm nay ta đến

để thông báo cho ông biết, mọi chuyện chẳng qua chỉ mới bắt đầu thôi, thời gian còn dài lắm. Ngày xưa ông giày vò

mẫu thân mấy năm trời, hiện tại ta sẽ không để ông được chết dễ dàng đầu”





Nói rồi, Tạ Uẩn Hoài bỏ đi, người hầu Tạ quốc công phủ không ai dám ngăn cản.





“Quốc công gia, ông xem nó kìa, nó xem ông như kẻ thù chứ nào có tình máu mủ gì?” Giọng Viên thị lạnh băng,





“Ta hiểu rồi, nó muốn nhằm vào chúng ta, không chừng nó đã tính toán ngay từ đầu, chứ không dựng Chiêu Ninh

quận chúa đưa kim bài ngự tử cho nó làm gì? E là nó thường kể khổ, nói xấu chúng ta trước mặt Chiêu Ninh quận

chúa! Ông cứ mặc kệ thế này, sớm muộn gì quốc công phủ cũng bị hủy diệt trong tay nó!”





“Câm mồm!” Tạ Kích gắt, nhìn Viên thị chằm chằm, “Bà mà sinh được cho ta một đứa con thì nó lấy gì áp chế ta

hả?”





Ông ta chỉ có mình Tạ Uẩn Hoài là con trai, thành thần với Viện thị đã nhiều năm mà chẳng có tin vui, Tạ quốc công

phủ cũng không có thị thiếp nào, nếu Tạ Uẩn Hoài có gì bất trắc, tước vị của Tạ gia sẽ bị thu hồi vì không có người

thừa kế, giá như ông ta có một người con trai, dù là thử xuất cũng được…





Nếu tước vị của Tạ gia mất trong tay ông ta, ông ta sẽ thành tội nhân của Tạ thị.





Năm ấy, chuyện Tề thị được thực hiện rất kín kẽ, nhưng người Tề thị không phải kẻ ngốc, chẳng qua họ ở thể yểu,

gia chủ lại không phải huynh đệ ruột thịt của Tề thị nên không có ai đứng ra đòi lại lẽ công bằng, còn người trong

gia tộc Tại thị thì vì lợi ích gia tộc nên cũng không truy cứu.






Nhưng rồi ông ta ngày một đứng tuổi mà vẫn không có con nối dõi, người trong tộc bắt đầu âm thầm chê trách, tuy

rằng ông ta có thể nhận nuôi một đứa trẻ của chi khác, nhưng như vậy thì sau khi ông ta qua đời, đứa trẻ ấy có

được kế thừa tước vị hay không còn phải xem thái độ của Hoàng thượng.





Nếu người thừa kế là Tạ Uẩn Hoài thì khác, mọi chuyện đều hợp lẽ.





Sắc mặt Viên thị tải đi, rõ ràng bà ta từng sinh nở, cũng từng tìm đại phu, đại phu báo bà ta tuổi hơi lớn nhưng vẫn

có thể mang thai, vậy mà năm sáu năm qua, bà ta chẳng hề có tin vui, đây vẫn luôn là điểm yếu của bà ta.





Tạ Uẩn Hoài ra đến nguyệt môn, nghe văng vẳng tiếng cãi vã của phu thê hai người, thầm nghĩ Viên thị muốn có

thai là chuyện không tưởng!





Bởi lẽ, trước khi ân đoạn nghĩa tuyệt, hắn đã bỏ thuốc gây vô sinh cho Tạ Kích! (2) Gần đây, người trong tộc bắt đầu

cảm nhận được nguy cơ vinh hoa phú quý đang dần rời xa, lũ lượt tìm hắn bày tỏ sự ủng hộ.





Hắn đã từ chối hết thảy, còn chuyện hôm nay là để người trong tộc hiểu rõ ai mới là người đủ năng lực chèo chống

Tạ gia về lâu về dài, để bọn họ cam tâm tình nguyện phục vụ hẳn.





Tạ Uẩn Hoài cố tình quay lại Tạ phủ nhắm di dời sự chú ý của Tạ Kích, khiến ông ta tưởng rằng mọi chuyện đều do

hắn bày mưu tính kế, Thẩm Hi Hòa chẳng qua là bị hắn lợi dụng để đối phó mình mà thôi, có vậy ông ta mới không

tìm cách trả thù Thấm Hi Hòa.





Sắp tới, Tạ Uẩn Hoài sẽ gây áp lực lên người trong tộc, để bọn họ đồn rằng Viên thị vô sinh, ép Tạ Kích nạp thiếp,

đồng thời hẳn sẽ không ngừng tung chiêu trả thù, để xem Tạ Kích duy trì mối tình sâu nặng của mình được bao

lâu.





Chỉ cần Tạ Kích nạp thiếp, hắn sẽ giúp Viên thị sinh cho ông ta một đứa con trai ruột thịt”!





Hắn muốn giày vò Tạ Kích và Viên thị từng bước một, khiến bọn họ hoàn toàn thay đổi, đâm ra oán hận nhau, tra tấn nhau, dùng tinh yêu lâm ly của bọn họ để tế mẫu thân hắn! “Bẩm quận chúa, Tề đại phu đến Tạ Quốc công phủ một chuyến, vừa mới ra khỏi thành, đã về đến nhà bình an.” Tạ Uẩn Hoài đang bị thương, Thẩm Hi Hòa sợ ngộ nhỡ Tạ quốc ông giận cá chém thớt nên bảo mạc Viễn cho người âm thầm đi theo hộ tống Tạ Uẩn Hoài.





“Vậy không cần cho người đi theo nữa, tránh để hắn phát hiện.” Thẩm Hi Hòa dặn dò.





Tạ Uẩn Hoài vốn dĩ đủ sức tự vệ, về phần việc lần này, không cần biết hắn làm vậy là lợi dùng nàng hay muốn giúp nàng, miễn là tình hình phát triển có lợi cho nàng thì không nhất thiết tranh luận đến cùng.





Đối với nàng mà nói, dù có thế nào nàng cũng biết ơn hắn đã trợ giúp.