Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 263




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





Thẩm Hi Hòa hoàn toàn không nghĩ quân cờ đó có gì đặc biệt, không biết rằng đó là quân cờ mình từng dùng trong

ván cờ với Hoa Phú Hải tại Hạnh3 Lâm viên.

Quân cờ thường được làm từ ba loại chất liệu, thứ nhất là gỗ, tương đối phổ biến trong dân gian, thứ hai là đá cuội

đen tr1ắng thường được sử dụng trong các thư quản miền quê, thứ ba là ngọc thạch, chỉ có giới quyền quý mới

dùng. Hạnh Lâm viên vốn không thuộc quyề9n sở hữu của Bạch Đầu Ông mà là của một vị phủ hào tài trợ.

Quân cờ, bàn cờ đều dùng chất liệu thượng đẳng, trong đó quân cờ làm bằng3 ngọc, Thẩm Hi Hòa tuy tinh thông

kỳ nghệ nhưng lại không sành về lĩnh vực này, đương nhiên không quá để ý, vả lại kích cỡ các quân cờ cũng

k8hông chênh lệch là mấy nên nàng không liên tưởng gì.

Chẳng qua nàng không muốn trò chuyện với Tiêu Hoa Ung về ngoại tổ phụ mình nên mới tùy tiện tìm cớ đổi đề

tài. “Sao lại sót một quân cờ thế hả?” Tiêu Hoa Ung sa sầm mặt.

Thiên Viên chợt nghĩ ra một ý, vội khom người tạ tội: “Chắc là người hầu bất cẩn, thuộc hạ thu dọn ngay”

Tiêu Hoa Ung lườm hằn: “Ừ”

Thiên Viên lập tức nhặt quân cờ lên, chỉ là một miếng ngọc nho nhỏ, vậy mà hắn lại thấy nặng tựa nghìn cân, sợ

mình lỡ tay làm rơi bảo bối của Thái tử điện hạ, ngộ nhỡ bị sứt mẻ tí gì thì lực lượng đi đến vùng biển cực Đông mò

ngọc trai sẽ có thêm một người mất.

Đợi Thiên Viên lui ra rồi, Tiêu Hoa Ung mới bình thản trở lại, ôn hòa nói với Thẩm Hi Hòa: “Bàn cờ do Nội thị tỉnh

đưa đến bị tỳ vết, trước khi UU đến, ta đang trách bọn họ về việc này, có lẽ người hầu bỏ sót một quân khi đổi trả”

Nhất thời, Tiêu Hoa Ung muốn nói thật hết thảy mọi chuyện với Thẩm Hi Hòa, nhưng rồi hắn lại sợ hãi, lại chần



chừ, cuối cùng vẫn quyết định giấu giếm.

Từ khi ở bãi săn trở về, Tiêu Hoa Ung chưa từng gạt Thẩm Hi Hòa chuyện gì, cũng không bày ra mấy trò đánh lạc

hướng khiến nàng nghi ngờ người khác, chỉ muốn nước chảy thành sông, từ từ phơi bày mọi chuyện.

Hắn không biết sau khi biết chuyện nàng sẽ có phản ứng thế nào, hắn chưa từng làm việc gì không nắm chắc, cũng

biết giấu càng lâu càng không ổn. Tiêu Hoa Ung biết Thẩm Hi Hòa đã nghi ngờ mình từ lâu, chỉ có điều không dám

chắc.

Nhưng xét cho cùng hắn vẫn chỉ là một người bình thường, cũng vì yêu mà lo được lo mất.

Tiêu Hoa Ung vừa ảo não, vừa thấy may mắn, lại vừa lo lắng. Hắn ảo não vì vừa bỏ lỡ cơ hội nói thật, lại phải tiếp


tục lừa gạt nàng, thấy may mắn vì nàng vẫn không biết chuyện, mình không cần phải đối mặt với một kết cục

không đoán trước được, còn lo lắng là vì chuyện này sớm muộn gì cũng bị vạch trần, hiện giờ chẳng qua là lừa

mình dối người mà thôi.

Con người thường có tâm lý trốn tránh nguy hiểm, hắn cũng là một người bình thường, chẳng qua trên đời này chỉ

có những chuyện liên quan đến nàng mới có thể khiến hắn phải trốn tránh.

Hắn có thể chịu được nỗi đau mất đi tất cả, nhưng trở nên xa lạ với nàng như lúc ban đầu thì không.

Thẩm Hi Hòa không nghi ngờ gì, hỏi sang chuyện khác: “Vụ Tạo khai ra Đại vương, điện hạ nghĩ thế nào?”

“UU thì sao?” Tiêu Hoa Ung không trả lời mà hỏi ngược lại.

Thẩm Hi Hòa đáp: “Chẳng giấu gì điện hạ, trước khi vào Kinh, phụ thân đã khái quát với ta về chư vị điện hạ. Sau

khi vào Kinh ta cũng có để ý, hình như Đại vương không quá quan tâm đến việc triều chính”

Khác với Tứ hoàng tử Định vương giả vờ không màng danh lợi, Đại vương không đi du sơn ngoạn thủy, cũng

không rời xa triều đình, hắn luôn làm tròn nghĩa vụ vốn có của một thân vương, trừ việc đó ra thì không quan tâm

gì khác.

Hắn không bao giờ ra mặt giúp Hữu Ninh để phân ưu, khi có chức vị quan trọng nào đó đang bỏ ngỏ, người khác

tranh nhau sứt đầu mẻ trán, hắn lại thờ ơ như không, có đại sự gì, các hoàng tử khác đều muốn nhúng tay, hoặc là


đục nước béo cò, hoặc đổ dầu vào lửa, chỉ có hắn là đứng ngoài cuộc.

Trong tối ngoài sáng, hắn đều một thân một mình, không kết bè kéo cánh, không qua lại với triều thần, không nhận

hối lộ, không âm thầm gầy dựng thể lực.

“UU thật tinh mắt, lão Tam là người biết điều. Kể từ khi cưới Lý thị thì hắn xem như không có duyên với ngai vàng

rồi” Tây Lương chỉ mới bắt đầu chấp nhận số phận, nếu Đại vương được quyền kế vị, bọn họ sẽ lại rục rịch, chắc

chắn Hữu Ninh để sẽ không tha cho phu thê hai người, “Người như hắn tuy không thể bước lên ngôi cửu ngũ chí

tôn, nhưng sau này không cần biết ai là người giành được thiên hạ, hắn cũng sẽ được bình yên.”

Những người bước qua xác huynh đệ để ngồi lên ngai vàng thường sẽ chừa lại một hai huynh đệ nhằm trấn an

triều thần và bách tính, thể hiện lòng khoan dung và nhân nghĩa của bản thân, chứng tỏ mình không phải một vị

vua tàn bạo máu lạnh, sẵn sàng tàn sát người thân.

“Nói vậy, người đó thật sự không phải Đại vương” Trước đó Thẩm Hi Hòa chỉ mới phỏng đoán, việc này quá nhạy

cảm, Hữu Ninh đế và các triều thần đều đang theo dõi gắt gao, nàng không tiện bắt tay điều tra, thể nên mới hỏi

Tiêu Hoa Ung để biết đáp án sau cùng.

Đã không phải Đại vương, vậy còn ai có thể toàn quyền thay mặt Đại vương mà lại khiến Vu Tạo tin tưởng?

Chỉ có thể là Đại vương phi Lý Yến Yến.

Nàng ta không buông bỏ được nợ nước thù nhà, Thẩm Hi Hòa có phần tiếc nuối, lẽ nào nàng ta không biết một khi


vụ việc bị phơi bày, Hữu Ninh để sẽ có cớ nhổ cỏ tận gốc những người cuối cùng của hoàng tộc Tây Lương? “Đại

vương phi làm việc rất kín đáo chặt chẽ, quả là thâm tàng bất lộ” Ngoài Thẩm Hi Hòa ra, Tiêu Hoa Ung xưa nay

chưa từng để mắt đến nữ lang nào khác, “Ta đã cho người điều tra rõ ràng, may nhờ có nàng phát hiện, sau đó Bộ

thể tử lại lỗi vụ việc đến Đại Lý tự, chứ không thì bọn chúng có thể qua mặt mọi người rồi.”





Những kẻ bị bắt đã cung khai, năm nay bọn chúng định làm một vố lớn, đến cuối năm sẽ triệt để rửa tay gác kiếm.


Trước Tết, quan phủ các nơi bận rộn công việc, không ai lập tức điều tra mấy vụ trộm mộ nhỏ lẻ. Bọn chúng đã lên

kế hoạch gây ra vài vụ án mạng ở cách nơi để thu hút sự chú ý, đợi qua Tết quan phủ cho người

điều tra thì bọn chúng đã cao chạy xa bay cả. Cũng nhờ Bộ Sơ Lâm cố chấp điều tra bằng được nên Thẩm Hi Hòa

mới đến tiệm vàng Đấu Kim một chuyến, bây giờ nơi đó đã bị niêm phong.

Tiêu Hoa Ung lệnh cho quan viên địa phương dân bố cáo, người nào mua phải đồ bồi táng có thể đem đến nha

môn, quan phủ sẽ làm chứng, khổ chủ sẽ ra chuộc lại bằng nửa giá mua, xem như làm việc thiện tích đức, vả lại

cũng chẳng ai muốn giữ đồ bồi táng cả, nếu tiêu hủy mà bị bắt gặp sẽ bị xem là đồng bọn của lũ trộm mộ, có thể lấy

lại nửa tiền cũng tốt.





Nhiều người mua phải tang vật đã đem đến quan phủ, quan phủ sẽ hỏi bọn họ mua ở đâu, từ đó truy quét hết những ai có dính líu.

“Điện hạ cũng cho rằng thủ phạm chính là Đại vưrơng phi?” Thẩm Hi Hòa ngạc nhiên. “Không chỉ có mình nàng ta” Tiêu Hoa Ung

nói, “Nhất định là nàng ta bắt tay với kẻ khác nên mới có thể hành động kín kẽ nhưr thế.” Hữu Ninh để và triều thần không nghi ngờ

Lý thị không phải vì bọn họ không đủ đa mưu túc trí, nhưng bọn họ không tin một người nóng tính và thù ghét hoàng gia ra mặt như

Lý thị lại là người mưu mô thâm trầm.

Mấy năm nay, lớp vỏ ngụy trang của Lý thị đã gạt được hết thảy mọi người, đương nhiên còn một nguyên nhân nữa, Thầm Hi Hòa và

Tiêu Trường Mân đã khéo léo dàn dựng rằng Vụ Tạo là giả mạo, khiến triều thần và cả Hữu Ninh đề đều không nghi ngờ gì, thành ra

bọn họ cho rằng lời khai của Vụ Tạo chăng qua là vụ cảo lung tung trước khi chết.





Đặc biệt là Hữu Ninh đế, ông ta là người hiểu rõ Đại vương nhất nên càng không tin Đại vương là kẻ chủ mưru. Chỉ có Thẩm Hi Hòa,

Tiêu Trường Mân và Tiêu Hoa Ung biết Vụ Tạo không nói dối.