Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 272




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





Thẩm Hi Hòa bảo Trân Châu và Tử Ngọc cho thằng bé ăn mày thức ăn, đồng thời chuẩn bị y phục, đồ đạc cũ cùng

với gạo thóc củi lửa, sau đó thay y phụ3c tỳ nữ rồi đi đến Cô Độc Viên. Nàng không thể chỉ nghe một bên đã tin

ngay được.

Một khi đã biết chuyện, đương nhiên nàng sẽ không làm ng1ơ, chưa kể việc này còn dính líu đến Cô Độc Viên, nhỡ

sơ sẩy gì thì bọn trẻ vô tội sẽ bị người ta diệt khẩu. Nàng không thể gióng trống khua chiên9g mà đi được, bởi có

quá nhiều người đang theo dõi nàng sát sao.

Đặc biệt là từ khi Hữu Ninh để ám chỉ muốn để nàng gả vào Đông cung, ngườ3i theo dõi nàng càng nhiều hơn.

Nàng mà đi Cô Độc Viên, ai cũng sẽ đánh hơi được điều bất thường.

May mà ngày thường quận chúa phủ thường 8xuyên tiếp tế cho Cô Độc Viên và Bi Điền Viện, Thẩm Hi Hòa đích

thân đến Cô Độc Viên, đồng thời phải một nhóm người khác đến Bi Điền Viện, cũng mang theo rất nhiều nhu yếu

phẩm.

Cô Độc Viện thoạt trông có vẻ đìu hiu giữa giá rét, thậm chí trong gió lạnh còn có mùi lạ đan xen, vừa chua vừa

thổi. Bọn Trân Châu còn đỡ, người có khứu giác nhạy như Thẩm Hi Hòa quả thật khó lòng chịu đựng nhưng cũng

đành kiềm chế không đưa tay bịt mũi, sợ làm bọn trẻ tủi thân.

Đến khi thấy được Tề Bồi, mùi khó ngửi càng nồng nặc hơn, khiến người ta thấy buồn nôn.

“Các em tản ra đi, tỷ tỷ được lệnh quận chúa đến khám bệnh cho người này” Trân Châu xua bọn trẻ đi.

Nhờ vậy, Thẩm Hi Hòa cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, nàng và ho khan, dùng ống tay áo che kín mũi miệng, mùi

hương thanh mát nơi tay áo giúp nàng đỡ váng đầu. Trân Châu nhìn Tề Bồi, cậu thiếu niên đã đưa tin cho Thẩm Hi



Hòa, hiện mới mười ba tuổi.

Xương bánh chè hai bên đầu gối cậu ta bị móc ra ngoài, vết thương bị thối rữa, lại bị hoại tử vì giá lạnh, máu thịt

bầy nhầy, sinh mủ. Cậu ta còn bị sốt, cả người run lẩy bẩy, đầu óc mơ màng.

Khi theo học với Bạch Đầu Ông, Trân Châu đã từng gặp không ít người có vết thương dập nát nhưng tình trạng của

Tề Bồi vẫn khiến nàng ta phải hít hà, vết thương đã sinh giỏi, nàng ta nhanh chóng bắt tay vào việc xử lý vết

thương, may mà có Tùy A Hỉ đi theo, hai người chung tay nên cũng không mất nhiều thời gian.

Một canh giờ sau, vết thương của Tề Bồi mới được xử lý xong. Thẩm Hi Hòa dạo quanh Cô Độc Viên một vòng,

nắm bắt được đại khái tình hình nơi này.


Cùng lúc đó, tại phủ của Dương Thượng thư – người đang giữ chức Hình bộ Thượng thư, quản sự hớt hải chạy vào

trong, lão thái thái đang nghỉ ngơi trong phòng mở bừng mắt, lệnh cho người hầu kẻ hạ lui xuống. Quản sự ghẻ sát

bên tai bà ta nói nhỏ: “Bẩm lão phu nhân, đã điều tra được rồi, nó đang ở Cô Độc Viên ạ”

“Còn không mau cho người bắt về” Lão phu nhân lập tức ra lệnh.

“Không phải là tiểu nhân không muốn làm, nhưng hôm nay Chiêu Ninh quận chúa phải người đến Cô Độc Viên

làm từ thiện” Viện quân sự củi đầu, vẻ mặt lo âu, “Còn cho nha hoàn thân cận đến khám bệnh cho | lũ trẻ nữa”

“Không dùng Chiêu Ninh quận chúa lại cho người đến Cô Độc Viên làm gì? Lại còn khám bệnh nữa cơ chứ?” Lão

phu nhân tỏ ra hoang mang.

“Là trùng hợp thôi ạ, hôm nay quận chúa tiễn Tây Bắc vương ra khỏi thành, vừa lúc gặp một đứa ăn mày ngất

trước xe ngựa” Quản sự suy đoán, “Nàng ta đưa thằng bé về phủ, một lát sau lại thả ra, có lẽ vì thế mà liên tưởng

đến Cô Độc Viện và Bị Điền Viện, bèn bảo người trong phủ đưa nhu yếu phẩm đến hai nơi này. Từ khi vào Kinh

đến nay, quận chúa thường cho người đem đồ dùng cũ trong phủ đi làm từ thiện”

Dương lão phu nhân bình tĩnh lại: “Nếu thế thì chờ bọn họ về rồi ra tay”

“Tiểu nhân nghe nói bọn họ đã đến được một canh giờ, có lẽ nha hoàn của quận chúa đã chữa thương cho Tề Bồi

xong rồi, chỉ sợ Tề Bồi mà biết nàng ta là người của quận chúa phủ thì sẽ nói ra mấy lời không nên nói, gây hại đến


Nhị lang quân” Quản sự nói rồi lại đề nghị, “Chuyện đã đến nước này, có lẽ lão phu nhân nên báo cho Đại lão gia

biết để xin ý kiến”

“Các ngươi rặt một lũ vô dụng” Dương lão phu nhân sa sầm mặt, “Để một đứa què cả hai chân mò được tới Kinh

đô, lẻn vào hoàng thành!”

Bị mắng, viên quản sự cúi đầu lặng thinh.

Dương lão phu nhân lần tràng hạt trong tay: “Ngươi gọi Đại lão gia về đây, đồng thời phải người giám sát chặt chẽ

Cô Độc Viên, nếu quả thật không được… thì hãy phóng hỏa thiêu rụi trạch viện rồi phải người lẻn vào giết Tề Bồi!”

Thẩm Hi Hòa không hề hay biết hiểm nguy đang rình rập, nghe nói Tề Bồi đã tỉnh lại, nàng bèn quay về phòng.

Căn phòng đã được Trân Châu thu dọn sơ qua, còn đốt huân hương, nhờ vậy nên Thẩm Hi Hòa mới không thấy

váng đầu hoa mắt khi đi vào phòng.

“Quận… Xem ra Tề Bồi đã biết thân phận của Thẩm Hi Hòa, cậu ta hết sức kích động, toan ngồi dậy.

“Không cần đa lễ, vết thương của cậu khá nặng, hãy nói ngắn gọn thôi, đừng cố sức quả” Trân Châu bưng ghế tới

cho Thẩm Hi Hòa ngồi. “Quận chúa.” Tề Bồi không cầm được nước mắt, “Xin quận chúa hãy đòi lại công lý cho

hơn bốn mươi người của Tề gia, đám quan lại ở đạo Hà Bắc chỉ biết bao che cho nhau, vu oan giá họa, đổi trắng

thay đen…”

Tề Bồi mới mười ba tuổi, nghe vậy, nỗi oan ức và bị thương trong lòng trào dâng, cậu ta nức nở kể lại vụ việc bằng


giọng điệu phẫn nộ. Nghe xong, Thẩm Hi Hòa mới hiểu rõ đầu đuôi cớ sự.

Huyện lệnh huyện Lãi là Dương Húc Lâm, trưởng tử của Hình bộ Thượng thư Dương Trung Hưng. Hắn là lưỡng

bảng tiến sĩ năm Hữu Ninh thứ mười ba, năm Hữu Ninh thứ mười sáu được điều đến huyện Lãi làm huyện lệnh.

Bảo Dương Húc Lâm là người xấu thì cũng không phải, hắn không bóc lột mồ hôi nước mắt của dân, cũng không

xử án hồ đồ. Ba năm nay, thành tích của hắn tại huyện Lãi tuy không quá xuất chúng nhưng cũng có ưu điểm. Giờ

đây hẳn sắp mãn nhiệm kỳ ba năm, đang đợi xét thành tích để thăng chức thì một phủ hộ trong huyện là Tề gia gặp

phải trộm cướp. Bọn cướp nhân lúc tối trời đột nhập vào Tề gia, giết một hộ vệ trong nhà, trộm một ít vàng bạc


trang sức trong phòng ngủ của thế tử của Tề Quân, huynh trưởng của Tề Bồi, sau đó bị hộ vệ Tề phủ đánh lui rồi bỏ

trốn.

Sáng hôm sau, Tề Quân đi báo án, kết quả điều tra cho thấy manh mối quá ít, khó mà phá án được, triều đình lại

quy định ăn trộm cướp cần được phá và bắt giữ thủ phạm trong thời gian nhất định, quá thời hạn này, quan phụ

mẫu sẽ phải chịu trách nhiệm.

Đang thời điểm then chốt, Dương Húc Lâm không muốn có gì trắc trở bèn kết luận rằng phát hiện người hộ vệ nọ

tư thông với thể tự mình nên mới giết chết hắn ta rồi ngụy trang thành một vụ trộm cướp để che giấu hành vi giết

người của bản thân.





Người hộ vệ nọ là gia nô của Tề gia, có đánh giết cũng không phải việc gì nghiêm trọng, đã vậy còn phạm tội tư thông với nữ chủ

nhân, thế nên Dương Húc Lâm không thụ lý vụ án. Tề Quần nghe vậy rất giận, cứ tưởng do mình không đút lót, bèn đem mấy trăm

lượng vàng hồi lộ Dương Húc Lâm.

Dương Húc Lâm không chịu nhận vàng, Tề Quân không biết phải tố cáo nỗi oan này với ai, nhưng dù sao cũng không có thiệt thòi gì

lớn, Tề Quân định cứ thế cho qua. Ngờ đâu kė thù của Tề Quân hóng hớt đưrợc chuyện này từ chỗ nha môn bèn dựa vào đó làm nhục

Tề Quân, trắng trợn rêu rao rằng thê tử và hộ vệ của Tề Quận tư thông với nhau, chuyện ầm ĩ đến nỗi ai ai cũng biết. Thế tử của Tề

Quân nhục nhã không chịu nồi, tự sát mà chết.

Tề Quân ngăn cản không kịp, vô cùng đau thương. Đúng lúc này, nha môn bắt được một lũ trộm cướp, bọn chúng thú nhận mình

chính là thủ phạm trong vụ giết người cướp của ở Tề gia.

Tề Quân đau lòng trước cái chết của thế tử, quyết bắt nha môn đền tội, bèn tố cáo chuyện này lên quận Thượng Cốc thuộc Định Châu.

Ngặt nỗi hắn không biết rằng quận thủ quận Thượng Cốc chính là đệ tử của Hình bộ Thượng thư Dương Trung Hưng, phụ thân

Dương Húc Lâm. Cũng bởi nguyên nhân này nên Dương Húc Lâm mới nhậm chức tại huyện Lãi.