Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 285




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





Thẩm Hi Hòa đứng bên cạnh, thấy Bộ Sơ Lâm định nâng tay ngang mày thì vội hằng giọng ngăn Bộ Sơ Lâm lòi

đuôi chuột!

“Bộ thể tử tưởng mình3 là nữ lang à?” Nhóm cháu chắt có vài người tinh mắt, lập tức buông lời trêu ghẹo.

Không ai nghi ngờ gì Bộ Sơ Lâm cá, vì thường ngày lời1 ăn tiếng nói của nàng ta chẳng có tí nữ tính nào.

Bộ Sơ Lâm nhanh trí quỳ lạy, nói mấy câu lấy may rồi mới thanh minh: “Toàn do quận ch9úa cả, lần nào thổ lộ với

nàng ấy, quận chúa cũng nói luôn xem ta và Tiết Thất Nương như nhau, nghe nhiều đâm ra nghi ngờ mình là nữ

lang luôn ấ3y…”

Mọi người cười ồ, Thẩm Hi Hòa không vạch trần lời lấp liếm của Bộ Sơ Lâm, Đào Chuyên Hiển cũng cho nàng ta

một phong bao mừng tuổi8 giống như con cháu trong nhà.

Bộ Sơ Lâm còn được voi đòi tiên, nói với Đào Chuyên Hiển: “Đào công, sang năm ông phải nương tay với cháu đấy

nhé.”

Nàng ta là người đứng đầu danh sách đen của Ngự sử đài, mà đấy là sau khi Thẩm Hi Hòa vào Kinh, chứ trước đó

tháng nào cũng bị Ngự sử đài tố cáo mười mấy lần là ít!

“Năm mới thêm tuổi mới, thế tử sắp làm lễ đội mũ rồi, cũng nên đứng đắn mới được.” Trừ Thẩm Hi Hòa ra, Đào

Chuyên Hiển đối xử với ai cũng thế, vẫn là giọng điệu thuyết giáo muôn thuở.

Bộ Sơ Lâm xấu hổ quệt mũi.

Đêm trừ tịch không được đi ngủ sớm, Thẩm Hi Hòa ngồi cùng cả nhà Đào gia một lúc rồi mới quay về viện của

mình, gọi bọn Bích Ngọc đến chung vui. Chủ tớ đang tưng bừng náo nhiệt thì chợt nghe Đoản Mệnh kêu meo meo,

nó bị Bích Ngọc ép đội mũ đỏ, nom rất buồn cười.

Không lâu sau, một bóng hình cao lớn xuất hiện bên cửa, đám Bích Ngọc bỗng câu nệ hẳn.

Thẩm Hi Hòa lại chẳng hề lấy làm ngạc nhiên, Thái tử ngang tàng đã quen, không phải người nghiêm túc làm theo



khuôn phép, đến cả khuê phòng của nàng mà còn dám xông vào, thì chuyện hôm nay cũng không có gì lạ.

“Nửa khắc nữa là Nguyễn Đản, ta muốn cùng UU tống cựu nghênh tân.” Tiêu Hoa Ung mỉm cười ôn hòa.

“Điện hạ, đây là phủ đệ của ngự sử đại phu!” Thẩm Hi Hòa nhắc nhở.

Nhỡ bị Đào Chuyên Hiển nhìn thấy, thế nào Tiêu Hoa Ung cũng sẽ bị mắng tơi bời cho xem.

“Yêu ai yêu cả đường đi Đào Ngự sử có thấy ta chắc cũng sẽ nể mặt UU mà bỏ qua thôi ” Tiêu Hoa Ung thản nhiên





bước vào phòng, chẳng hề e ngại, “Giao thừa là phải ở bên người nhà, trong cung chỉ biết có vua tôi, ta không thích


nên mới đến đây với UU.”

Nghe hắn nói, ai không biết chuyện còn tưởng hắn là một tên ăn mày vô gia cư lang thang đầu đường xó chợ, làm

sao tin được người nói lời này lại là Hoàng Thái tử dưới một người trên vạn người cơ chứ.

Thẩm Hi Hòa biết có đuổi hắn cũng không đi nên chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, không để ý đến hắn.

Bọn Trân Châu biết điều lui sang một bên, nhường chỗ cho hai người họ. Tiêu Hoa Ung ngồi xuống bên cạnh Thẩm

Hi Hòa, thấy nàng đang thắt một sợi dây đeo: “Sợi dây đeo này thật độc đáo, ta lại đang thiếu một cái, UU tặng ta

có được không?”

Bọn Trân Châu: “…”

Người mặt dày như Thái tử điện hạ đúng là hiếm thấy.

Thẩm Hi Hòa không chiều ý, nàng không đuổi hắn đi chỉ vì không muốn ầm ĩ kéo ngoại tổ phụ biết chuyện thì lại

khó lòng giải thích. Hiện giờ cả nhà ngoại tổ phụ đều đã biết nàng muốn gả vào Đông cung nhưng lại không biết

nguyên nhân, chỉ sợ ai cũng cho rằng nàng thích Tiêu Hoa Ung.

“Ta thắt sợi dây này cho phụ thân.”

Nghe vậy, Tiêu Hoa Ung làm như sực nhớ đến chuyện gì: “Hôm nọ thấy vương gia có một chiếc ly rượu Đắng

Thực Hương Bối, UU đưa quà ta tặng cho vương gia làm ta đau lòng quá đỗi.”

“Quà điện hạ tặng thì không thể tặng người khác được à?” Thẩm Hi Hòa hỏi mà chẳng buồn ngẩng đầu lên.

“Được chứ, quà ta đã tặng cho UU rồi thì UU muốn dùng làm gì cũng được, dẫu vậy ta vẫn thấy chạnh lòng” Tiêu

Hoa Ung rầu rĩ.


Nhìn dáng vẻ hắn cứ tưởng Thẩm Hi Hòa là một gã đàn ông bội tình bạc nghĩa, tội ác tày trời, đang tâm vứt bỏ hắn

vậy.

“UU đừng suy nghĩ nhiều, ta biết nàng không có tình cảm gì với ta nên cũng không thích quá ta tặng.” Tiêu Hoa

Ung nhẹ nhàng nói, “Ta không chỉ trích hay trách móc gì nàng cả, có điều vẫn thấy khổ sở, ta chỉ đau lòng một chút

thôi, lát nữa sẽ ổn ngay ấy mà.”

Thẩm Hi Hòa: “…”

Nàng biết đáp thể nào đây? Bảo hắn tỉnh táo lại ư, hắn đang rất tỉnh còn gì. Bảo hắn hãy biết khó mà lại cũng vô ích.

Nếu nói mấy lời khó nghe, thế nào hắn cũng nhắc đến chuyện hắn vừa mới cứu phụ thân nàng, làm vậy thì không

còn là lạnh lùng nữa rồi, mà là bạc bẽo.

Thẩm Hi Hòa đành lặng thinh.

“Ta nhất thời nhiều lời, nói mấy câu thật lòng, UU đừng để bụng nhé.” Tiêu Hoa Ung lại nói, “Ta rất hâm mộ

vương gia vị có UU và thể tử ở bên, không như ta, dù không ít huynh đệ tỷ muội nhưng giao thừa lại chẳng có ai

bầu bạn, cũng không ai tặng quà Tết, ôi…”





Tiếng thở dài của hắn sao mà nặng nề và ai oán, khiến hắn như chìm đắm trong nỗi cô đơn.


Bọn Bích Ngọc nghe mà chua xót thay cho nỗi niềm của Thái tử điện hạ.

Thẩm Hi Hòa:“…”

“Chẳng biết khi nào mới có người nhớ đến ta, tặng ta những món quà tự tay làm nhân dịp lễ Tết.” Tiêu Hoa Ung

nhìn chằm chằm vào sợi dây đeo đang đong đưa trong tay Thẩm Hi Hòa, “Sợi dây của quận chúa phải nói là càng

nhìn càng thấy tinh xảo.”

Đường đường là Hoàng Thái tử mà lại hạ mình đến vậy chỉ vì một sợi dây đeo, Thẩm Hi Hòa suýt bật cười, dù gì

cũng chỉ là một sợi dây đeo thắt hình chữ phúc, không cần kiêng kỵ quá mức, nàng thắt nốt bước cuối cùng rồi ném

cho hắn: “Cho ngài đấy!”

Sợi dây đeo đỏ rực được thắt thành hình chữ phúc một cách khéo léo và sống động, nằm gọn trong lòng bàn tay

Tiêu Hoa Ung. Đúng lúc này có tiếng pháo nổ vang, báo hiệu đã sang năm mới, Tiêu Hoa Ung tươi cười rạng rỡ:


“Năm mới được UU tặng một chữ phúc, có lẽ năm nay ta sẽ phúc lộc tràn đầy.”

Thẩm Hi Hòa không ngờ mình vừa ném sợi dây cho hắn thì pháo cũng nổ vang, thật là vừa khéo.

Nàng không bực mình, chỉ thấy Tiêu Hoa Ung vừa mặt dày vừa dông dài quá thể, mà nàng lại ghét những kẻ nói

nhiều. Nàng phải tìm cách nhanh chóng trả hết nợ ân tình cho hắn mới được, chứ hắn cứ càn quấy thế này thì có

ngày nàng sẽ đạp hắn ra cửa mất! Lấy được thứ mình muốn, Tiêu Hoa Ung biết điều ngừng lại, cẩn thận cất kỹ rồi

đổi đề tài: “Tây Bắc ăn Tết có giống trong Kinh không? Mấy năm trước, UU đón Tết ở Tây Bắc thế nào?” “Ở Tây

Bắc, ta luôn đón giao thừa cùng phụ thân và ca ca…” Nhớ đến hai người, Thẩm Hi Hòa không biết năm nay không

có nàng, hai người họ có cãi vã hay đánh nhau không, sáng mồng Một có ăn bánh trôi hay không.

“Bánh trôi hả? Ta thích món này lắm, ta và UU cùng làm bánh trôi nhé?” Tiêu Hoa Ung vội nói.

“Đây là Đào phủ, còn ta là khách!” Sao có thể xuống bếp được chứ?

“Chúng ta về quận chúa phủ đi?” Tiêu Hoa Ung dụ dỗ, “UU có thể gửi thư cho vương gia và thế tử, bảo là năm nay

vẫn làm món bánh trôi mà hai người họ thích.”





Thẩm Hi Hòa hơi rung rinh, nàng muốn làm bánh trôi để nhớ lại những ngày còn ở Tây Bắc.

Có điều nàng là người tuân thủ khuôn phép, không thể đột ngột bỏ về mà không chào hỏi, tránh để người Đào gia hốt hoàng đi tìm,

nên cuối cùng Tiêu Hoa Ung không thể thuyết phục thành công.

Hắn lấy làm tiếc không thể nhân cơ hội này để được ăn bánh trội do Thầm Hi Hòa làm.

Trời tờ mờ sáng, Tiêu Hoa Ung mới quay về Đông cung. Việc đầu tiên hắn làm là bứt một sợi tóc, quấn xung quanh sợi dây đeo Thẩm





Hi Hòa đưa, sau đó treo đầu giường rồi nằm xuống chiếc gối yêu thích của mình, miệng lẩm bẩm: “Dây đeo đồng tâm, bên nhau trăm

năm.”