Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 288




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





Nếu Hữu Ninh để thắng, Tiết Cần Kiều đã gả cho người, sẽ không liên lụy đến Tiết gia, vả lại Tiết Hồi năng lực

không đến đâu, sau này chắc chắn không3 thể giành được một ghế có thực quyền, Hữu Ninh để không cần phải

nhổ cỏ tận gốc Tiết gia làm gì.

Nếu Đông cung thẳng, Tiết Cần Kiều sẽ là c1ầu nối, chỉ cần Tiêu Hoa Ung nể mặt Thẩm Hi Hòa thì sẽ không khiến

Thẩm Vân An phải khó xử, cùng lắm là biến Tiết gia thành thử dân, tuyệt đối khôn9g lấy mạng bọn họ.

“E là Tiết Hoành chẳng còn sống được bao lâu.” Tiêu Trường Khanh đã nắm bắt được đại khái, “Thái tử làm vậy là

để dọn đườ3ng, hắn muốn nâng đỡ người khác tiếp nhận vị trí bỏ trống của Tiết Hoành. Hộ bộ Thượng thư, Hình

bộ Thượng thư… Lục bộ đều phải cáo lui, người này8 là Đào Ngự sử”

“Hắn muốn đề bạt ngoại tổ phụ của nàng ấy sao!” Tiêu Trường Doanh giật mình, “Hắn muốn mở đường dẫn lối?”

Tiêu Trường Khanh mỉm cười, khẽ lắc đầu: “Huynh lại thấy hắn thật sự muốn lấy lòng Chiêu Ninh quận chúa.”

“Chẳng lẽ hắn không sợ sau này ngoại thích lớn mạnh sẽ thâu tóm hoàng quyền?”

Tiêu Trường Doanh cụp mắt.

“Có lẽ vì tự tin.” Tiêu Trường Khanh lẩm bẩm như đang tự hỏi, “Hoặc sẵn lòng chịu đựng…”

Có lẽ, hắn tự tin rằng mình tuyệt đối không bị Thẩm Hi Hòa khống chế, hoặc cam tâm tình nguyện bị Thẩm Hi Hòa

khống chế.

Tim Tiêu Trường Doanh chợt nhói đau, hắn cắn chặt răng: “A huynh, sau này chúng ta nên đối đãi với Thái tử thế

nào đây?”

Nên quy hàng, hay tiếp tục giao tranh?

“Trước kia thế nào thì sau này vẫn thế ấy.” Tiêu Trường Khanh bình thản đáp, “Chúng ta và hằn nước sông không

phạm nước giếng, không hãm hại, cũng không nịnh nọt.”

Đôi bên chẳng có mấy xung đột về lợi ích, mục đích của Tiêu Trường Khanh là đối phó với Hữu Ninh để, ở một góc



độ nào đó có thể xem như cùng chung chí hướng với Tiêu Hoa Ung.

Tiêu Hoa Ung không cần huynh đệ bọn họ phải quy hàng, mà bọn họ cũng có tự tôn của bản thân. Đến khi đăng cơ,

nếu Tiêu Hoa Ung là minh quân, ắt sẽ ân oán rõ ràng, không khó dễ bọn họ. Còn nếu Tiêu Hoa Ung không thể chấp

nhận bọn họ thì bây giờ có lấy lòng thế nào, cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết.

“Vậy cái ghế trống Tiết Hoành để lại ”





“Vậy… cái ghế trống Tiết Hoành để lại…”


“Cứ mặc bọn họ tranh giành đi, chúng ta ngồi xem trò vui là được, huynh cũng muốn xem thử có bao nhiêu người

muốn cướp mồi từ tay Thái tử và kết cục của bọn họ sẽ ra sao.” Tiêu Trường Khanh thong dong lên tiếng, giữ áo

bào.

Không chỉ có hai huynh đệ Tiêu Trường Khanh mới đánh hơi được sự bất thường, Chiêu vương và Tứ hoàng tử

cũng nhận thấy trong triều sắp có biến động và cùng nhằm vào vị trí của Tiết Hoành. Kể từ buổi chầu đầu năm

ngày mồng Bốn, các đại thần trong triều bắt đầu rục rịch.

“Điện hạ, đây là những người có động tĩnh.” Thiên Viên trình danh sách cho Tiêu Hoa Ung xem.

Tiêu Hoa Ung nhìn lướt qua, khóe môi cong cong: “Còn một tháng nữa là đến kỳ thi mùa Xuân.”

“Thuộc hạ biết rồi.” Thiên Viên đáp.

Bọn họ chuẩn bị cho kỳ thi mùa Xuân năm nay đã lâu, phải làm cho nghiêm, qua đó thay máu văn võ bá quan trong

triều, tìm kiếm người tài cho bệ hạ.

Những kẻ không biết trời cao đất dày kia thì cứ lôi vào vụ việc lần này luôn một thể

“Điện hạ đang làm gì vậy?” Thấy Tiêu Hoa Ung múa bút vẽ tranh, Thiên Viên thấp giọng hỏi.

“Ta đã hẹn U U cùng dạo hội đèn lồng Tết Nguyên Tiêu, Trung Thu năm ngoái ta có tặng nàng một chiếc đèn, năm

nay cũng sẽ tặng một chiếc.” Tiêu Hoa Ung đang bận chuẩn bị quà Nguyên Tiêu cho Thẩm Hi

Hòa.

Thiên Viên cảm thấy mình không nên hỏi nhiều, đang định lẳng lặng lui ra ngoài thì có người bước vào bẩm bảo:

“Điện hạ, có Lưu công công đến ạ.”


Nghe tin Lưu Tam Chỉ bỗng dưng tìm đến, Thiên Viên và Tiêu Hoa Ung nhìn nhau. Dáng vẻ tinh thần sáng láng

của hắn chợt bay biển, đến khi Lưu Tam Chỉ bước vào thì chỉ thấy một Tiểu Hoa Ung mặt mày nhợt nhạt, ánh mắt

đờ đẫn thiếu sức sống.

“Điện hạ, nô tài vâng lệnh bệ hạ mời điện hạ đến Minh Chính điện.” Lưu Tam Chỉ khom lưng nói.

“Khụ khụ khụ… Mời Lưu công công dẫn đường.” Tiêu Hoa Ung không hề trì hoãn.

Đến Minh Chính điện, Hữu Ninh đế đang tiếp kiến người khác, người này không phải ai xa lạ mà chính là Tam

vương tử Mục Nỗ Cáp của Đột Quyết.

Thấy Tiêu Hoa Ung đến, Hữu Ninh để xua tay ra hiệu cho hắn khỏi làm lễ: “Thất Lang, Tam vương tử bảo trông

con rất quen, ngài ấy từng gặp một dũng sĩ võ nghệ cao cường, có tài thiện xạ, ngoại hình lại giống hệt con đấy.”

Tiêu Hoa Ung quay sang nhìn Mục Nỗ Cáp: “Chẳng hay vương tử từng gặp ta ở đâu, khi nào? Khụ khụ khụ…

Những người từng gặp thường ca ngợi cô có ngoại hình tuấn mỹ vô song, đây là lần đầu nghe nói có người… có

dung mạo tương tự có, phải tìm người nọ bằng được…”





Hữu Ninh để thôi nhìn Tiêu Hoa Ung, trịnh trọng gật đầu: “Mục Nỗ Cáp vương tử, ngài hãy nhìn cho kỹ, nếu trên

đời này thật sự có người giống với Thái tử triều ta thì không thể mặc cho hắn lang thang bên ngoài được, ngộ nhỡ


bị kẻ có rắp tâm xấu xa lợi dụng thì nguy to.”

Khi thấy mặt Tiêu Hoa Ung trong đại triều hội ngày Nguyên Đán, Mục Nỗ Cáp không khỏi giật mình. Mấy ngày

nay, hắn đã cho người thăm dò Tiêu Hoa Ung, tin tức thu được hoàn toàn trái ngược với hình tượng

dũng mãnh như thần ứng của người kia trong trí nhớ.

Nhung dung mạo của Tiêu Hoa Ung có thể nói là tuấn mỹ vô song đúng như lời hắn tự nhận, Tiêu Hoa Ung và

Hữu Ninh để có đôi nét giống nhau, nhất là phần trán, nhìn qua cũng biết là cha con, hiển nhiên không có gì để

nghi ngờ về thân thế, nhưng Mục Nỗ Cáp lại có ấn tượng sâu đậm về người hôm nọ.

“Nghe nói các hoàng tử của bệ hạ ai nấy võ nghệ phi phàm, Mục Nỗ Cáp muốn luận bàn võ nghệ với Thái tử điện

hạ.” Mục Nỗ Cáp làm lễ kiểu Đột Quyết với Hữu Ninh đế.

“Ha ha ha…” Nghe vậy, Hữu Ninh để nói, “Thất Lang là Thái tử, là người thừa kế của Thiên triều, không cần tập võ


làm gì vì đã có các huynh đệ tinh thông võ nghệ phò tá rồi. Nếu Mục Nỗ Cáp vương tử muốn so tài, trẫm bảo Cửu

Long lĩnh giáo được không? Cửu Lang nhỏ hơn Thất Lang hai tuổi.”

Nghe Hữu Ninh để nói Tiêu Hoa Ung không tập võ, Mục Nỗ Cáp hết sức ngạc nhiên, cặp mắt xanh lam của hắn

nhìn Tiêu Hoa Ung hồi lâu với vẻ dò xét rồi mới nói: “Vậy mong được liệt vương điện hạ chỉ giáo cho.”

Hữu Ninh để sai người gọi Tiêu Trường Doanh đến rồi mọi người kéo đến võ trường trong hoàng cung. Con cháu

Tiêu gia rất coi trọng thuật cưỡi ngựa bắn cung và võ nghệ, trừ Tiêu Hoa Ung vì có lý do sức khỏe ra, các hoàng tử

khác đều có võ nghệ cao cường, kể cả Thập nhị hoàng tử Tiêu Trường Canh,

Nghe nói sắp có luận võ với vương tử Đột Quyết, các hoàng tử đang tham chính trong Kinh đều có mặt, từ Chiêu

vương Tiêu Trường Mân đến Thập nhị hoàng tử Tiêu Trường Canh, ai nấy đều kích động không thôi.

Hữu Ninh để dặn dò hai người luận võ phải có chừng mực, không được tổn hại đến hòa khí giữa hai nước.





Mục Nổ Cáp là vị vương tử dũng mãnh nhất Đột Quyết, hắn có sức lực hơn người, quyền cước xé gió, chiêu thức mạnh mẽ, đã vậy

còn phản ứng rất nhanh.

Tiêu Trường Doanh lại là người có võ nghệ hàng đầu trong số các hoàng tử, theo Hữu Ninh để nhìn nhận thì chỉ có Cảnh vương Tiêu

Trường Ngạn là có thể phân cao thấp với hắn. Tiêu Hoa Ung đứng ngoài quan sát, thinh thoàng lại họ húng hắng, nhìn hai người so

chiều từ tỷ thí tay không đến giao đấu bằng binh khí.

Thanh kiếm trong tay Tiêu Trường Doanh mua như bay, người ngoài nhìn vào chi thấy được tàn ảnh, thinh thoảng lại thấy ánh kiếm

lấp lóa.

Mục Nỗ Cáp dùng loạn đạo, khi thể vô cùng dũng mãnh, thanh đao dường như đã hợp làm một với cánh tay hắn. Mục Nỗ Cáp vung

đao chém vào thanh kiếm của Tiêu Trường Doanh, sau đó thình lình rút ra một thanh đạo nhỏ từ thanh đao đang cầm trong tay. Hắn

dùng hai thanh đao xoắn lấy lưỡi kiếm của Tiêu Trường Doanh, hoa lửa tóe ra, lực công kích mạnh mẽ của hắn làm thanh kiếm văng

khỏi tay Tiêu Trường Doanh!