Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 93




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



*Chương có nội dung hình ảnh

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





Phản ứng của Thiên Viên khiến Thẩm Hi Hòa hơi bất ngờ, có điều chỉ nháy mắt sau nàng đã bật cười, quay sang nhìn Tiêu Ho3a Ung: “Điện hạ thật là khó đoán.”





“Quận chúa.” Tiêu Hoa Ung dịu dàng gọi một tiếng, đôi mắt đen láy sáng long 1lanh, “Thật sự muốn hiểu được ta sao?”Thẩm Hi Hòa nhìn hắn chăm chăm bằng ánh mắt lạnh nhạt và bình thản, lặng9 thinh không lên tiếng.





Trên đầu bọn họ là cây bạch quả xòe tản, cành cây vươn dài, lá vàng rực, tán lá sum suê3, mỗi khi gió nhẹ phớt qua, cành lá rung rinh trông như một đàn bướm chực vỗ cánh bay. Trong sân im ắng, Tiêu Hoa Ung n8hìn Thẩm Hi Hòa một lát rồi nói: “Trên đời này, trừ trẻ sơ sinh ra, ai cũng có nhiều gương mặt. Ta cũng thế mà quận chúa cũng thế.”“Điện hạ sai rồi.” Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt nói, “Ta chỉ có một gương mặt, dù là gặp ai cũng vậy.” “Thật sao?”





“Đúng thế.” Thẩm Hi Hòa khẳng định, “Ta có thể giấu giếm đôi điều nhưng tuyệt đối không vì mục đích mà ngụy trang gì hết. Thẩm Hi Hòa ta không thèm ngụy trang, ta muốn gì thì sẽ đường hoàng giành lấy.” “Đường hoàng.” Tiêu Hoa Ung ngẫm lại hai chữ này, chợt cười, “quận chúa, nếu ta dám đường hoàng thì đã không sống được đến ngày hôm nay. Ta khâm phục và ngưỡng mộ sự đường hoàng của quận chúa, nhưng chỉ có thể khâm phục và ngưỡng mộ mà thôi.”“Ta thật lòng muốn cầu hôn, cũng thành tâm thành ý muốn nắm tay nàng đi đến cuối đời.” Tiêu Hoa Ung đáp, “Quan trọng nhất là, ta và quận chúa là lựa chọn tốt nhất của nhau.”





Thẩm Hi Hòa thừa nhận câu này: “Điện hạ nói phải, đối với ta mà nói, trước mắt điện hạ chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.”Mãi đến khi nàng đã mất hút, Tiêu Hoa Ung mới bật cười thành tiếng.






“Điện hạ, quận chúa… rốt cuộc là tin hay không?” Thiên Viên không đoán được Thẩm Hi Hòa nghĩ gì. “Vốn dĩ nàng chỉ nghi ngờ ta năm phần mà thôi.” Tiêu Hoa Ung khẽ than, “Sơ ý rồi.”Tiêu Hoa Ung nhìn Thẩm Hi Hòa rồi cúi đầu, bật cười: “Ta không muốn liên minh với quận chúa, ta muốn cùng nàng tay nắm tay”





“Điện hạ thích ta à?” Thẩm Hi Hòa điềm tĩnh hỏi.Tiêu Hoa Ung lườm Thiên Viên: “Đừng có hành động thiếu suy nghĩ đấy.”





“???” Thiên Viên cứ tưởng điện hạ sẽ dựng nên một kẻ giả mạo để lừa quận chúa, xóa sạch hiểm nghi.Hắn nhích lại quá gần, gần đến mức Thẩm Hi Hòa có thể thấy rõ nốt ruồi duyên nơi khóe mắt hẳn. Giọng hắn thật dịu dàng, gần như mê hoặc, có thể dễ dàng khiến người ta rung động. Nhưng người ngồi trước mặt hắn là Thẩm Hi Hòa, nàng chẳng những không lảng tránh mà còn nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt bình thản, hoàn toàn hờ hững.





Một lúc lâu sau, Thẩm Hi Hòa mới mở miệng: “Điện hạ, ta không thích làm đồng minh với kẻ mạnh mà chỉ thích làm địch thủ.” Tiêu Hoa Ung luôn tự cho rằng mình có thể hiểu được Thẩm Hi Hòa nhưng giờ phút này cũng phải thấy khó hiểu: “Vì sao?” “Một khi đã liên minh cùng kẻ mạnh, chẳng may bất hòa thì đó chính là địch thủ trị mạng. Địch thủ dẫu có mạnh đến mấy thì cũng không hiểu nhau, kể cả thua cũng chưa chắc đến nông nỗi toàn quân bị diệt.” Thẩm Hi Hòa chậm rãi đáp.“Người thế nào ư?” Tiêu Hoa Ung như đang tự hỏi, “Ta cũng không biết mình là người thế nào, nhưng quận chúa đã hỏi thì ta chỉ có thể nói rằng ta không phải người phức tạp như quận chúa nghi, song cũng không đơn giản như quận chúa nhìn thấy.”





Nói rồi, hắn hơi chồm về phía trước, thu hẹp khoảng cách giữa mình và Thẩm Hi Hòa trên bàn đá: “Nếu quận chúa muốn biết thì chi bằng sớm tối bầu bạn, tận mắt chứng kiến.”“Năm phần ngờ vực, năm phần thăm dò.” Tiêu Hoa Ung ngẩng đầu lên, bỏ lớp ngụy trang trên mặt, để lộ con ngươi ảnh bạc, “Nàng đoán ta có thể là người đó, còn nếu không phải, lời nàng nói sẽ cảnh tỉnh ta, sao ta có thể dễ dàng bỏ qua cho sự tồn tại của một người như thế được? Tất nhiên ta sẽ hành động, vậy chằng hóa ra là giúp nàng tìm được kẻ khiến nàng luôn phải dè chừng hay sao?”





Thiên Viên mấp máy môi, thắc mắc điện hạ định tự mình tìm mình bằng cách nào.“Thật sự chỉ có năm phần thôi sao?” Thiên Viên không tin.





Có phải điện hạ đang mỹ họa hình tượng bản thân trong lòng quận chúa không vậy? Hắn có cảm giác quận chúa đã nắm chắc thân phận của điện hạ rồi.“Điện hạ không ho nữa à?” Thẩm Hi Hòa hỏi, như cười như không.






Tiêu Hoa Ung khẽ nhếch môi, bưng chung trà lên nhấp một ngụm: “Quận chúa, sức khỏe ta thật sự không tốt.” “Ta tin.” Thẩm Hi Hòa gật đầu, sau đó nhìn Tiêu Hoa Ung chằm chằm không chớp mắt, nhưng lại hết sức bình thản.Thẩm Hi Hòa cười nhạt đầy ngụ ý với hắn, sau đó nhã nhặn làm lễ rồi thản nhiên dẫn Bích Ngọc và Hồng Ngọc rời đi.





Nàng khoác áo choàng mỏng màu vàng, bóng hình mảnh mai dần khuất trong cơn mưa lá bạch quả.“Nhưng quận chúa vẫn bắt tay cùng người kia đấy thôi?”






“Không, chẳng qua là khi ấy ta và hắn nhất trí thỏa thuận không làm kẻ địch của nhau.” Thẩm Hi Hòa sửa, “Nếu điện hạ muốn, chúng ta cũng có thể làm thế.”Thẩm Hi Hòa nhạy bén hơn hẳn nghĩ, hắn không nên để Thẩm Hi Hòa biết người vạch trần chuyện An Tây là mình.





Không ngờ chỉ từ thời điểm biết tin của hắn mà Thẩm Hi Hòa đã có thể suy đoán toàn thể sự việc, hoài nghi hắn chính là người nàng đang dè chừng.“Sao quận chúa lại nhìn ta như thế?”





Thẩm Hi Hòa đáp: “Ta muốn biết rốt cuộc điện hạ là người thế nào.”“Đã vậy, quận chúa còn thăm dò gì nữa, chúng ta…”





“Điện hạ.” Thẩm Hi Hòa ngắt lời hắn, chậm rãi đứng dậy, “Trước mắt là thể không có nghĩa mãi mãi là thế.”“Nàng là người mưu tính sâu xa.” Tiêu Hoa Ung dời mắt, tiếp tục ngắm lá rơi lả tả, “Giả dụ ta không phải người này, ta mà đi tìm ắt sẽ để lộ thể lực của mình, vừa hay để nàng thăm dò năng lực của ta.”





Xem ảnh 1