Cuộc Sống Tu Tiên Của Nữ Phụ

Chương 18: Khế ước Bạch Phi




Cô sẽ không khế ước với nó, dù gì cô không biết nó là ai? Lỡ người nó chờ đợi là sư bá, sư phụ của mình thì sao? Đâu thể nào tới phiên mình được? Với lại tại mình vô tình nhỏ giọt máu nên mới mở được phong ấn, lỡ như người khác thì sao? Nó cũng sẽ như vậy chứ gì? Hàng ngàn câu hỏi xoay quanh người cô, khiến cô rất nhức đầu. Cô dứt khoát nói:



_ Ta sẽ không khế ước với ngươi.



Nói xong cô gỡ nó ra, rồi phất tay áo bỏ đi. Cô không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của nó, bởi vì giờ cô đang rất là yếu, cô không thể nào bảo vệ được nó. Một phần cô nghĩ là nó cũng có thể làm vậy với người khác đâu nhất thiết là mình. Khi nghĩ đến đó cô rất là khó chịu, lòng ngực đau nhức, cô không thích cảm giác này chút nào. Nên cô muốn cắt bỏ nó ngay từ đầu, cô không muốn mình lún sâu vào cảm giác này. Cô là người như vậy đó, khi không nắm chắc được thì sẽ bỏ nó ngay lập tức.



Nhìn cô bước đi xa, Bạch Phi ngồi rũ rượi ở đó, nó rất là đau lòng, đặc biệt là khi nghe cô nói câu đó, tim nó như bị thắt lại vậy, rất khó thở. Cảm giác như cô không cần nó, không muốn nó nữa. Nó khóc, lần đầu tiên nó khóc. Lúc mẹ của nó bỏ đi nó chưa bao giờ khóc cả, nó nghĩ một ngày nào đó người sẽ quay lại rước nó. Nhưng lần này nó cảm giác cô sẽ bỏ nó đi luôn. Nó không muốn, nó không muốn cô rời xa nó. Nó không muốn.



Còn cô,sau khi giải quyết rõ ràng với Bạch Phi, cô về phòng mình, đánh một giấc. Cô định hôm nay học luyện đan nhưng chẳng còn tâm trạng gì hết. Với lại ở phòng này có kết giới của sư bá thiết kế cho cô nên Bạch Phi sẽ không vào được đâu, với lại nó cũng chẳng thấy được chỗ cô ở. Đúng là hên ghê! Trước đó cô nghĩ lỡ có ai giống sư bá bước vô đây thì sao, nên mới nhờ người giúp thiết kế một kết giới để những cao thủ Huyền Thánh không nhìn thấy được. Lúc đó người còn cười bảo:



_ Trên Hoa Hạ này làm gì có ai có thể vào đây được chứ. Con cứ đa nghi không à.



Cô phồng má ra cãi:



_ Sư bá nói sai rồi, lỡ có thì sao nè. Ai biết trước được.



Lúc đó sư bá còn cốc đầu cô một cái và nói:



_ Lúc đó còn sư bá con nữa mà. Không sao đâu.



Lúc này cô bắt đầu làm nũng, lăn qua lăn lại trên đất và nói:



_ Con không chịu đâu, con muốn có kết giới cơ. Người không thương con gì hết đó.



Nói rồi cô bụm mặt khóc thật to. Anh nhìn mà đau lòng, anh liền bảo:



_ Thôi được rồi, ta sẽ làm được chưa.



Nghe anh nói vậy, cô liền mở to đôi mắt ra và nhìn anh như hỏi: người nói thật chứ. Anh thấy vậy chỉ biết lắc đầu cười trừ. Rồi anh bắt đầu vẽ những kí hiệu khá cổ xưa xung quanh phòng cô. Miệng anh vừa lẩm bẩm một số từ, cô nghe mà không hiểu gì hết. Sau một lúc anh mở mắt ra và nói:



_ Xong rồi đó, con đã an tâm chưa.



Cô cười tươi như hoa:



_ Dạ, con cảm ơn người. Sư bá là nhất luôn.



Giờ nghĩ lại cô thấy lúc đó mình kiên trì là đúng rồi. Cô nói:





_ Giờ là lúc nó phát huy tác dụng nè.



Nói xong, cô ngã người đánh một giấc. Cô đã bỏ quên luôn chuyện của Bạch Phi ra sau đầu rồi.



Còn Bạch Phi, sau khi lấy lại tinh thần, nó lật đật bay đi tìm cô. Nhưng mà nó đã tìm khắp xung quanh rồi mà chẳng thấy cô đâu cả, kể cả khí tức của cô cũng biến mất luôn. Nó nôn nóng, nó lo sợ, mọi cảm xúc cứ đan xen khiến nó mất bình tĩnh, nó muốn gặp cô. Tìm trên trời không được, nó liền bay xuống đất hóa thành hình người.



Chỉ thấy một chàng trai khoảng mười sáu, mười bảy xuất hiện, cao khoảng một mét tám, thân hình thon thả mạnh mẽ được bao bọc bởi bộ đồ kim sắc, mái tóc lam được xoã xuống như thác nước đổ, khuôn mặt như hoa, làn da trắng như tuyết, lông mày tựa như trăng tròn, song đồng tiễn thủy ( đôi mắt trong trẻo như nước). Một vẻ đẹp khiến người khác phải ganh tị. Chàng trai này chính là Bạch Phi.

Giờ này, hắn đang rất lo lắng không biết cô đang ở đâu, hắn đã tìm khắp mọi nơi mà chẳng thấy. Sau khi tìm hết phòng luyện đan, luyện khí....vân vân, tất cả các phòng rồi nhưng mà vẫn không tìm được khí tức của cô, cô như biến mất khỏi thế gian này vậy. Không hắn không muốn cô biến mất.



Cô không biết rằng ở ngoài đang có một người đang điên cuồng tìm kiếm cô. Bây giờ cô đang chìm trong giấc ngủ ngon lành, tướng ngủ khá là đẹp, hai chân gác lên bàn, tay thì cầm cái gối, khuôn mặt nhăn nhó, miệng thì đang cắn cái gối, lẩm bẩm nói:



_ Cái chả giò này sao mà dai dữ vậy cắn hoài không đứt.



Nói xong, cô lật người qua, vừa ngủ vừa nói:



_ Ta đi kiếm cái khác ăn, không thèm ăn chả giò nữa. Đùi gà ơi! Chị tới đây.



Nữ chính của chúng ta là vậy đó, chỉ biết ăn thôi, trong mơ cũng ăn. Một lúc xong, cô bật người dậy, đôi mắt mơ màng, cô đứng dậy. Bước xuống giường, đá vào chân giường một cái, và nói:

_ Cái đùi gà chết tiệt, không cho ta ăn nè.



Sau khi đá xong, cô ngã xuống giường và ngủ tiếp. Đến chiều tối, vì đói bụng cô thức dậy, bỗng cảm thấy chân đau nhức quá trời, mà không biết tại sao. Cô mở cửa phòng mình ra, định bước ra vườn cây thì bất ngờ có một thân ảnh chàng trai đang ngã quỵ dưới đất. Cô lật người đó lên, thì thấy một vẻ đẹp phong hoa tuyệt đại, khuôn mặt như hoa, lông mày rất là đẹp, cô đưa tay vuốt thử và nghĩ thầm: con trai mà lông mày dày, cong và đẹp dữ. Đẹp hơn lông mày mình luôn. Mái tóc kim sắc hơi bị rối nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp của chàng trai.



Cô nhìn một lúc rồi bước vòng qua chàng trai, đi nhanh đến vườn cây, cô nghĩ thầm: trai đẹp thì đẹp thiệt. Nhưng đâu có thể thay thế được cái đói bụng của mình được. Như tán thành ý kiến của chủ nhân, cái bụng kêu lên ọt...ọt..... Chỉ chốc lát cô đã đến vườn cây rồi, cô hái một đống quả, tìm chỗ ngồi, vừa ăn vừa nói:

_ Cứ ăn như vậy chắc mình chết quá, mình thèm lẩu, đùi gà, chả giò....Mình muốn được nếm mỹ thực. Đợi vượt qua thử thách của sư phụ, mình phải thoát ra khỏi chiếc nhẫn này, và đi khắp nơi nếm món ngon mới được.



Nghĩ đến những món ăn, cô lại chảy nước miếng.



Ở chỗ cô vừa đi qua, chàng trai bị ngã đang từ từ bò dậy. Chỉ thấy miệng chàng đang lẩm bẩm gì đó: thật là tức chết mà. Chủ nhân thật đáng ghét. Đúng vậy chàng trai này không ai khác chính là Bạch Phi. Hắn đứng rất lâu ở nơi này để đợi cô, không biết tại sao nhưng linh cảm nói cho hắn biết cô sẽ xuất hiện tại đây. Hắn đợi một hồi nhưng vẫn không thấy cô xuất hiện, hắn vẫn đứng đó chờ.



Đến khi trời tối, lúc hắn định bỏ cuộc và bước đi nơi khác để tìm, thì bỗng nghe tiếng mở cửa. Hắn thắc mắc: ở đây làm gì có cái cửa nào chứ. Hắn nhìn kỹ vào nơi đó một hồi, thì bỗng thấy một thiếu nữ bước ra, đôi mắt sáng lấp lánh, bộ quần áo màu xanh biếc tô đậm làn da trắng như tuyết của cô, trông rất đẹp. Sự thật là, đôi mắt vì còn buồn ngủ nên hơi ngập nước, bộ quần áo nhăn nhúm, đầu tóc rối trông rất ư là mất hình tượng. Nhưng trong mắt của Bạch Phi thì rất là đẹp.

____________ dãy phân cách________



tác giả cảm thán: đúng là người tình trông mắt Tây thi mà.



Bạch Phi đang mơ màng nhìn Thiên Nguyệt, nghe tác giả nói vậy liền xù lông lên, trừng mắt tác giả: Ngươi có ý kiến gì à.




Vừa nói vừa rút kiếm ra.



Tác giả thấy vậy, liền cười trừ: à....ta ....có ...nói ... gì... đâu... nè.



Nói xong, tác giả chuồn lẹ.



________Vào truyện lại nha_____



Hắn nghĩ: chắc là có người đã bày kết giới ở đây khiến hắn không thể nào tìm ra cô. Thấy cô bước lại chỗ hắn, hắn liền giả bộ té xỉu để cô rũ lòng thương mà tha lỗi cho hắn. Theo như hắn biết thì đa số phái nữ rất dễ mềm lòng đặc biệt là người đẹp như hắn ( tác giả: tự kỷ thấy ớn). Nhưng mà khiến hắn bất ngờ là cô nhìn hắn rất lâu, rồi sau đó vòng qua người hắn. Đúng là chủ nhân của hắn có khác, không bị sắc đẹp mê hoặc. Thấy cô đi xa, hắn liền chạy theo.

Thiên Nguyệt đang ngồi mơ mộng thì bỗng ánh sáng trước mặt bị che khuất. Chỉ thấy chàng trai hồi nãy còn đang nằm dưới đất, giờ đang đứng trước mặt cô. Cô đang rất là bối rối, bực mình và nghĩ: cái không gian gì mà kỳ vậy. Dễ xuất hiện người lạ ghê, hồi đó xuất hiện một sư bá. Bây giờ là một chàng trai tóc kim sắc này. Tuy trong đầu cô đang xoay chuyển hàng trăm câu hỏi nhưng bề ngoài thì rất là lạnh lùng hỏi:



_ Ngươi là ai? Sao lại ở trong không gian của ta?



Nghe cô hỏi vậy, chàng trai từ đâu xuất hiện một cái khăn, vừa chấm nước mắt vừa nói:



_ Người chẳng lẽ nào đã quên ta rồi. Ta thật không ngờ người....



Nói rồi, chàng trai ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn cô. Cô nhìn mà cảm thấy nổi da gà, cô nghĩ: ủa mình có gặp qua người này hả ta. Sao mình không nhớ? Nhìn thấy chàng trai cứ ngồi khóc khiến cô cảm thấy tội lỗi đầy mình, cô thầm nghĩ: chẳng lẽ trong lúc mình ngủ, mình bị mộng du, gặp được chàng trai này và cường gian chàng. Nhưng mà nếu vậy thì mình phải đau đớn khi mà bị lấy mất lần đầu chứ, nhưng mà mình thức dậy chỉ cảm thấy chân đau thôi mà. Khả năng này loại. Vậy thì sao tên này lại nhìn mình mà uất ức dữ vậy? Mình đâu có ức hiệp hắn đâu.

Còn Bạch Phi thấy cô nhìn hắn, rồi lại quay đầu đi, không biết suy nghĩ gì mà, trông cô rất là dễ thương. Đặc biệt là đôi mắt, nó rất là sinh động, lúc thì tự hỏi, lúc thì bác bỏ, lúc thì thắc mắc. Thật không ngờ đôi mắt của người lại đẹp như vậy - đây là suy nghĩ của Bạch Phi. Bỗng cô hỏi hắn:



_ Rốt cuộc ta đã gặp ngươi ở đâu? Ngươi hãy nói đi ta không nhớ?



Nghe cô hỏi, hắn nói trong nước mắt:




_ Người đã quên ta rồi sao. Sáng này người còn... cầu ....hôn ....ta.... nữa mà.



Cô bực mình rồi nha, cô lạnh lùng nói:



_ Rốt cuộc ngươi có nói không? Nếu không thì thôi, ta đi đây.



Như chứng minh lời mình nói là thật, cô phất tay áo rời đi. Bạch Phi thấy vậy, anh rất là sợ, vội nắm tay cô lại và la lên:



_ Ta nói, ta sẽ nói, nên xin người đừng đi mà. Ta là Bạch Phi



Nghe tên Bạch Phi, cô giật mình, quay người lại và lạnh nhạt nhìn:


_ Ngươi đừng có xạo ta. Bạch Phi là một con rồng mà.



Nói xong cô định giật tay ra, nhưng mà tên đó nắm chặt quá, giật hoài không ra. Cô bực mình la lên:



_ Buông ta ra!



Bạch Phi nôn nóng giải thích:



_ Người nghe ta giải thích đi! Ta là siêu thần thú nên có thể hóa thành hình người. Nếu ngươi không tin ta sẽ hóa thành người cho người xem.



Nói xong,trong không trung bỗng xuất hiện một con rồng kim sắc, bay uốn lượn trên bầu trời. Giờ này cô mới tin đây thật sự là Bạch Phi. Cô la lên:



_ Ta tin ngươi rồi, ngươi hãy xuống đây đi.



Con rồng bay xuống và hoá lại thành hình người. Rồi quỳ xuống trước mặt Thiên Nguyệt và nói:



_ Xin người hãy khế ước với ta.



Cô mới hỏi:



_ Nếu như là người khác mở ra phong ấn người cũng làm vậy sao.



Hắn nghe cô nói vậy thì rất là vui mừng cô chấp nhận hắn rồi, hắn liền trả lời:

_ Cái đó thì người không cần lo, chỉ có chủ nhân thật sự mới mở được cái phong ấn nay thôi.



_ Ừ, nhưng mà ta cũng có điều kiện. Điều kiện đó là phải trung thành với ta. Nếu ngươi dám phản bội ta thì ta sẽ tự gϊếŧ chết ngươi.



Nghe cô nói vậy, hắn gật đầu một cái mạnh và nói:



_Ta tên là Bạch Phi, xin thề sẽ mãi trung thành với chủ nhân, nếu vi phạm sẽ bị.....



_ Thôi được rồi,ta không thích thề độc.



_ Vậy giờ người hãy cắn một giọt máu để ta lập khế ước.



Nghe hắn nói vậy, cô cũng thử cắn một giọt máu. Bên Bạch Phi cũng cắn một giọt máu. Hai giọt máu nhập vào nhau, một trận pháp cổ xưa xuất hiện. Chỉ thấy Bạch Phi đang đọc một loạt thuật ngữ cổ xưa nào đó, sau đó thì bỗng trời kéo đến, một quy tắc Thiên địa xuất hiện, khế ước linh hồn. Cô giật mình, khế ước này rất là bá đạo, nếu chủ nhân chết thì mình chết,nếu thú chết thì chủ nhân cũng chết theo. Nhưng tại sao lại như vậy, cô đang rất yếu. Cô chưa kịp suy nghĩ xong thì giọt máu hồi nãy bắn vào mắt cô, xuất hiện một kí hiệu hình rồng rồi lặn đi.