Cuộc Sống Tu Tiên Của Nữ Phụ

Chương 31: Nữ chủ xuất hiện




Hắc Nguyên Sâm rừng rậm



Soạt ... soát...



Xuất hiện một bóng người, người đó khoác lên mình một chiếc áo choàng màu đen huyền, ánh mắt sắc bén nhìn mọi thứ xung quanh tượng như đang tìm kiếm thứ gì đó.



Sau khi xác định không có thứ đó, người đó lặng lẽ biến mất tượng như chưa từng xuất hiện ở đây,chỉ có chỗ người đó đứng cành lá bị lay động chứng tỏ là có người đã ở đây.



Người đó đi được một lúc thì ở chỗ đó lại xuất hiện một đoàn người, ai cũng đều mặc y phục đen, ở vai áo có ký hiệu một con phượng hoàng, đây là kí hiệu của đoàn quân hoàng gia thuộc Thiên Quốc, một quốc gia hùng mạnh về lương thực lẫn nhân tài. Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên từ trong khung xe:



_Dừng xe lại!



Một người mặc y phục bước ra và nói:



_ Tất cả dừng lại!!



Nói xong, người mặc y phục bước lên, cung kính thưa rằng:



_ Bẩm công chúa, người cần gì à.



Người trong xe ho nhẹ đáp rằng:



_ Ta muốn xuống xe để đi xem Hắc Nguyên Sâm rừng rậm.



Tiếng nói trong xe vừa dứt thì trong xe xuất hiện một bàn tay trắng nõn vươn ra, dần dần trong xe xuất hiện một bóng hình màu hồng nhạt bước ra. Người bước ra là một thiếu nữ rất đẹp, khoảng mười một tuổi, mắt phượng mày ngà, đôi ngọc bảo tuyệt đẹp.



Khuôn mặt nàng đẹp tựa như điêu khắc, làn váy đung đưa theo từng bước chân của nàng, hồng y mặc trên người nàng càng tô đậm vẻ đẹp trong sáng băng khiết của nàng, nàng tựa như một đóa kim liên khiến người ta chỉ muốn nhìn từ xa ngắm nhìn mà không muốn vấy bẩn.



Nếu như có Thiên Nguyệt ở đây,thì cô sẽ nhận ra liền đây chính là nữ chính Thanh Hà vạn người mê, có vạn bàn tay vàng luôn, gặp khó khăn sẽ được quý nhân cứu giúp, còn cô thì gần chết tới nơi mới được người ta giúp. Đúng là số làm nhân vật phụ có khác.





Quay lại với vị công chúa Thiên Quốc, lúc này vị tướng lĩnh dẫn đầu nhóm bước ra và nói:



_ Dạ, không được đâu công chúa. Hoàng thượng đã ra lệnh người chỉ ở trên xe, không được bước ra xe một bước. Nếu người mà bước ra khỏi xe một bước, thần sẽ bị hoàng thượng trách phạt rất nặng.



Nghe vị tướng lĩnh nói vậy, nàng do dự bước vào trong, nàng không muốn vì một lỗi lầm nhỏ của mình mà người này bị phạt. Thấy công chúa đã bước vào trong, vị tướng lĩnh thở phào nhẹ nhõm, ông nghĩ lại lời Hoàng thượng dặn trước khi đi:



_ Nếu công chúa muốn ra khỏi xe thì ngươi cứ nói là ta sẽ phạt nặng ngươi thì Thanh Hà sẽ bước vào trong thôi.



Lúc đó ông rất thắc mắc,không biết lời Hoàng thượng nói như vậy có ý gì, bây giờ ông đã hiểu rồi. Vị công chúa này đúng là quá tốt bụng mà , không muốn nhìn người khác vì mình mà bị thương.



Còn Thanh Hà sao khi vào trong xe thì nàng thấy trong lòng khá là bồn chồn như ai đang thôi thúc nàng bước vào khu rừng đó, nhưng mà nếu nàng bước vào thì vị tướng lĩnh ngoài xe sẽ bị phụ thân của nàng phạt. Vì vậy, nàng quyết định bỏ qua sự bồn chồn của bản thân mình và đi tiếp đến Minh Quốc.



Nhưng chưa đi được bao xa thì bỗng trên đường đi xuất hiện một con sói ba đầu, thân hình đen kịt, những chiếc răng nanh nhọn hoắc.



Vị tướng lĩnh nhanh chóng vào thế phòng thủ, phân công tất cả các người lính của minh vào vị trí của trận pháp, gọi là Quy Thành Trận, một trận pháp khá là nổi danh ở Thiên Quốc,chỉ cần người ở mắt trận sẽ không bị ảnh hưởng hay tổn thương gì cả.



Làm xong tất cả, ông bảo một người lính trẻ lại gần và nói nhỏ vào tai hắn:



_ Ngươi hãy bảo vệ công chúa thật cẩn thận,nếu như trận pháp bọn ta bị phá thì ngươi hãy dẫn công chúa đi trốn.

Không biết vì sao trong lòng ông lại có một dự cảm không lành về trận chiến này, mặc dù đây chỉ là Lang Tam Đầu,một ma thú cấp hai, trong khi ông đã là Huyền Sư nhất nguyệt,đã đủ sức đánh bại Lang Tam Đầu rồi.



Không cho ông suy nghĩ nhiều, lúc này con Lang Tam Đầu bắt đầu tấn công ông, nó dùng móng vuốt sắc bén của mình để phá phòng thủ của trận pháp. Dùng tuyệt chiêu Khí độc để làm cho các binh lính bị ngất xỉu.



Chẳng những như vậy lúc ông không chú ý thì ở những chỗ binh lính bị ngất xỉu, bị một sợi dây to lớn, đầy gai, đỏ rực như máu hút lấy, huyết nhục bay tứ tung. Vị tướng lĩnh bất ngờ trừng to mắt, trong đầu ông vang vọng lên ba chữ: Lang Nguyệt Mãng.



Chết tiệt! Ma thú cấp năm!!!



Vương Lãnh - tên của vị tướng, không biết ông có thể bảo toàn công chúa thoát ra khỏi nơi đây được không nữa?

Thật không ngờ chỉ mới ở bìa rừng thôi mà đã xuất hiện Lang Nguyệt Mãng rồi.



Vụt ..vút...



Vương Lãnh nhanh chóng né tránh, chỗ ông vừa né đang xuất hiện những chất lỏng màu đỏ, ăn mòn những thứ xung quanh nó.



Ông âm thầm hít một hơi, nếu ông không tránh kịp chắc là giờ này ông đã bị thứ đó ăn mòn rồi.



Thật là khủng bố!



Vụt...vút...



Lang Nguyệt Mãng nhanh chóng phóng ra những đòn tấn công nguy hiểm, khiến cho vị Huyền sư nhất Nguyệt chật vật né tránh. Khuôn mặt Vương Lãnh tràn đầy mồ hôi, căng thẳng nhìn về phía ma thú cấp năm kia.



Ông nhìn về phía mắt trận, nhìn về hướng tất cả binh sĩ của mình đang ra sức bảo vệ công chúa. Ánh mắt ông ánh lên sự do dự nhưng rồi sau đó trở nên quyết đoán, trấn tĩnh nhìn về phía Lang Nguyệt Mãng.



Huyền lực ngưng tụ về phía đan điền, một nguồn lực lượng lớn đang trào dâng khắp toàn người của Vương Lãnh.


Như cảm nhận được gì đó Thanh Hà vén màn lên nhưng nàng đã bị tỳ nữ bên cạnh ngăn cản lại.



_ Công chúa, bên ngoài rất là nguy hiểm. Người không thể bước ra khỏi đây.



Thanh âm lo lắng của tỳ nữ vang lên. Thanh Hà nhìn về phía Bình Nhi, ánh mắt nàng trầm xuống, giọng nói nghiêm nghị xen lẫn sự trách móc:



_ Nguy hiểm! Vì nguy hiểm mà ta không thể ra ngoài, để những binh sĩ kia ở ngoài che chở cho ta.



Thanh Hà nghiêng người đi về phía trước, ánh mắt nàng kiên định xen lẫn sự lo lắng. Bình Nhi ngập ngừng, nàng không thể để công chúa bước ra ngoài được.



_ Công chúa!......



_ Người...không .... thể ....



Lúc Thanh Hà vén tấm màn ra, đập vào mắt nàng là những xác chết nằm la liệt, bê bết máu, ánh mắt nàng đau xót. Nhìn về phía xa thì thấy các binh sĩ đang cố gắng dùng toàn lực của chính mình để bảo vệ trận pháp.

Lúc này tất cả các nguyên khí xung quanh đang tụ về một chỗ, hình như có người đang thăng cấp. Nàng nhìn về hướng phía bắc,ở đó đang đứng một bóng người, hình như là vị tướng lĩnh đã ngăn cản nàng, tên là Vương Lãnh.



Vị tướng lĩnh có gì đó khang khác, thường thì người ta thăng cấp sẽ có một sự gì đó vui sướng trên khuôn mặt, nhưng mà hình như ông ấy đang rất là đau khổ, khuôn mặt hằn lên gân xanh, đôi môi đầy máu.



Như ngộ ra điều gì, Thanh Hà vội chạy nhanh về phía của Vương Lãnh, nếu như vị tướng lĩnh đó cứ tiếp tục thúc dục Huyền lực của mình để thăng cấp thành Huyền sư nhị nguyệt, thì vị tướng đó sẽ bị không còn khả năng tu luyện được nữa.



Nàng không thể để điều đó xảy ra được.



_ Công chúa!!!!!!!Nguy hiểm lắm!!! Người đừng đi.



Bất chấp thanh âm gào thét của Bình Nhi, Thanh Hà chạy nhanh về phía trước.

Tỳ nữ Bình Nhi rất là muốn đuổi theo nhưng nàng ấy đã bị công chúa của mình dùng huyền lực trói lại trên xe.



~~~~~đôi lời tác giả~~~~~~~



Xin lỗi mọi người vì đã biến mất một thời gian dài như vậy.



Vì một số lí do và mình bị bí ý tưởng nên đã ngừng viết truyện.



Hôm nay mình đã trở lại và ăn hại hơn xưa. Không biết ai còn nhớ mình nữa không đây (¶∆¶)