Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

Chương 209




Thần kinh lập tức căng thẳng.

Như là đằng sau có ai chỉa dao vào lưng, chỉ cần thả lỏng 1 chút, sẽ bị đâm vào da thịt.

Tay để trên bàn, vô thức nắm lại.

Tay đột nhiên ấm, 1 cỗ ấm áp bao lấy tay cô.

Hạ Băng Khuynh dần sực tỉnh.

“Tay sao lạnh vậy?” Mộ Nguyệt Sâm ấn tay nhỏ của cô.

“Uhm, có lẽ là lạnh!” Hạ Băng Khuynh tùy ý nói 1 câu, cô k thể nói là vì Ôn Tử Tích.

Mộ Nguyệt Sâm nghe cô nói lạnh, lập tức cởi áo khoác của mình đắp cho cô, lại rót nước nóng cho cô, để trong lòng bàn tay cô, còn đứng dậy chỉnh điều hòa tăng độ, ngồi xuống, biểu cảm dịu dàng sờ đầu cô: “Bây h còn lạnh k?”

“K lạnh nữa!” Hạ Băng Khuynh lắc đầu, mặt cười ngọt ngào.

Tim, có thể vì sự ấm áp trong tim đc dần đc lan ra.

Thật ra bây h cô k nóng k lạnh, ngược lại sắp nóng chết rồi, nhưng mà, dù nóng chết cũng nguyện ý, dù cho có dắp thêm chăn lên người cô, cộng thêm máy làm ấm, nóng để cổ chảy mồ hôi cũng k sao, trong lòng ấm áp đến việc gì cũng trở nên cam tâm tình nguyện.

1 loạt hành động của Mộ Nguyệt Sâm, làm cho người xem ngây người.

Sắc mặt Ôn Tử Tích dần dần trở nên trắng bệch.

Anh chưa từng đối với ai dịu dàng như vậy, biểu cảm đó, hành động đó, ngữ khí đó, sự quan tâm tỉ mỉ đó, quả thật là Mộ Nguyệt Sâm mà họ k quen biết.

Quản Dung Khiêm thậm chí còn qua kéo da mặt anh, xem có ai giả trang k.

Từ mầm non đến h, tên Nguyệt Sâm này keo kiệt nụ cười như keo kiệt mạng sống vậy, kêu anh cười 1 cái, như còn khó hơn hái sao trên trời.

Bộ dạng lãnh đạm trước măt họ đã gọi là mặt “ôn hòa” nhất rồi.

K chỉ vậy, ngoài cố nhịn nhìn biểu cảm của anh, còn phải nhịn bị anh độc mồm độc miệng, bọn họ đều cứ thế chịu đựng bị anh độc mồm độc miệng mà sống qua ngày.

Anh trước mắt, như là 1 ng khác, như là sự dịu dàng tích lũy 26 năm đều dùng trên người cô gái này.

“Hôm nay tớ mới hiểu, thì ra nam nhân muốn đối tốt với nữ nhân, thì có thể sến sẩm như vậy.” Ôn Nhã Liên kinh ngạc nói.

“Mới đến đã show ân ái, quả thật k có tính người.” Quản Dung Khiêm tức giận đập bàn.

Cố Quân Thụy ở bên bình tĩnh uống trà: “Đừng ở đó ngưỡng mộ ghen tị ghét nữa, có bản lĩnh tự tìm 1 cô gái mà thử.”

“Quên đi” Dung Quản Khiêm rụt cổ: “Tớ k làm nổi chuyện này, sắp thành mẹ già rồi.”

“K có mắt nhìn, đây gọi là chân tình, yêu thâm sâu sẽ k oán than, đừng nói làm mẹ già, làm ngưu lang cậu ta cũng đồng ý.” Cố Quân Thụy nói, ý vị thâm sâu nhìn Hạ Băng Khuynh nhếch mày: “Đúng k đệ muội!”

Hạ Băng Khuynh bưng ly trà, mặt k tự nhiên đỏ lên, cô biết anh đang chỉ chuyện lúc nãy trên xe.

“Cũng kêu đệ muội rồi” Ôn Nhã Liên mắt sáng nghi ngờ nhìn trái nhìn phải: “Xem ra trong đó có chuyện.”

“Hì hì, vẫn là não Ôn huynh nhanh nhạy.” Cố Quân Thụy cười ái muội.

“Bọn họ k fai ở xe, ai ya mẹ nó, sớm biết đã quỳ ở cửa, lỡ mất thước phim đỉnh, thật đáng tiếc!” Quản Dung Khiêm nhanh chóng phản ứng lại, với lại vừa đoán đã trúng.

Cố Quân Thụy tạt nước còn lại qua, trách anh: “K làm lộ sự thật cậu là giống ngựa đực khó lắm sao? Sao cứ nhất định muốn cả thế giới đều biết! Sớm muộn có 1 ngày tinh cạn nhân vong*”

*hết t*ng trùng và người cũng chết