Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

Chương 231




Tiêu Nhân tức đến dựng người: “Hạ Băng Khuynh, nữ nhân hư hỏng này, k quan tâm cậu nữa!”

“Ai cần cậu quan tâm, im lặng nghe giảng cho tớ, đừng nhìn lung tung.” Hạ Băng Khuynh lấy viết lên, viết ghi chép trên sách, mắt nhịn k đc lén nhìn bên ngoài 1 chút.

Hạt giống ngọt ngào trong tim đang phát triển.

Thì ra trên đời thật sự có 1 người như vậy, nhìn k thấy sẽ nhớ, nhìn thấy sẽ thấy đặc biệt ấm áp, dù chỉ là 1 chút, dù là cách rất nhiều người, cách 1 bức tường, nhưng chỉ cần thấy anh, thì hình như hơi thở và thân nhiệt của anh bao vây lấy, thật đủ đầy và ấm áp, nó lấp đầy lồng ngực, chặt khít, lên men ngày càng nồng đậm.

Cuối cùng vẫn k có tâm trạng học.

Chuông tan học vừa vang lên, Mộ Nguyệt Sâm liền bước vào lớp, mắt k lệch hướng đến trước mặt Hạ Băng Khuynh.

“Chào tam thiếu!” Tiêu Nhân chào hỏi anh.

“Uhm.” Mộ Nguyệt Sâm liếc 1 cái, đáp 1 tiếng từ giọng mũi.

Tiêu Nhân đột nhiên cảm thấy như gió lạnh vùng Siberia thổi qua, miệng cô run rẩy, biết ngay sẽ như vậy, thật sự là tam thiếu ngược ta 3 vạn lần, ta đối tam thiếu như sơ luyến*, câu nói dành cho cô!

*tất là tam thiếu ở đây thay cho người ta, người ta đối xử tệ với mình, nhưng mình vẫn đối xử tốt với họ như thuở ban đầu

Nhưng quên đi, ai bảo anh ta đẹp trai, còn là nam nhân của chị em tốt của cô, bỏ qua đi!

“Anh sao lại đến sớm thế?” Hạ Băng Khuynh thu sách trên bàn, nhìn xung quanh còn có bạn học, có chút ngại.

“Là em kêu đến sớm tí.” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt nói.

Hạ Băng Khuynh ngây người 1 chút, mặt nhỏ đỏ lên: “Vậy sao.”

“Ai yo, thần thiếp quả thật ngưỡng mộ!” Tiêu Nhân yếu đuổi dựa lên vai Hạ Băng Khuynh than thở.

Mắt Mộ Nguyệt Sâm lướt qua hàn khí, lòng nghĩ, nha đầu hay làm loạn này k fai lát muốn theo họ chứ?

Hạ Băng Khuynh thu đồ xong, đẩy đầu Tiêu Nhân ra:” Tớ đi đây, cậu từ từ ngưỡng mộ đi!”

Cô đứng lên, theo Mộ Nguyệt Sâm đi.

Phía sau truyền tiếng “trách móc” của Tiêu Nhân: “Tớ nguồng rủa 2 người vĩnh viễn bên nhau!”

Hạ Băng Khuynh mang theo ý cười rời phòng học.

Ngồi trong xe Mộ Nguyệt Sâm, cô thắt dây an toàn xong: “Anh muốn dẫn em dạo phố sao?”

“Đều đc, loại chuyện k cần dùng não, vẫn là để em nghĩ.” Mộ Nguyệt Sâm dùng tay xoa đầu cô, nổ máy.

“” Hạ Băng Khuynh bĩu môi liếc anh 1 cái, 1 người k độc mồm anh chết sao: “Đi xem phim đi.”

“Đc.” Mộ Nguyệt Sâm k ý kiến.

Xe rời trường, đến rạp chiếu phim, cô nói đi đâu là đi đó, anh rất ít có ý kiến trong những chuyện nhỏ này, nếu anh k thích, nhiều nhất độc mồm thêm mấy câu, nhưng chỉ cần cô thích, anh sẽ làm với cô.

Đến rạp, Mộ Nguyệt Sâm tìm quản lí, lấy phòng vip.

“Ngại quá, chúng tôi k cần phòng vip.” Hạ Băng Khuynh ở bên nói, nhìn sang Mộ Nguyệt Sâm nói: “Em k muốn coi màn hình nhỏ, em muốn cực lớn.”

“Cũng đc, nhưng khuyết điểm là quá nhiều người, không khí ô nhiễm, cũng k thể chọn phim em thích, quan trọng nhất là k có đồ ăn vặt, em nghĩ kĩ đi.” Mộ Nguyệt Sâm k phản đối, chỉ nói rõ điểm lợi hại.

Hạ Băng Khuynh mới k bị dụ!

Cô chỉ chỗ mua đồ ăn: “Anh đi mua đi, em muốn ăn bắp rang, coca, còn có khoai tây chiên, nhớ lấy tương cà, em qua đó xếp hàng mua vé.”

“E k cảm thấy, quá trình phức tạp này có thể cắt giảm?”

“Em muốn vậy!”

“Oh---” Mộ Nguyệt Sâm như bừng tỉnh đại ngộ, hiểu gật đầu: “Có thể 1 bước tới chỗ, mà fai phân ra 3 bước để hoàn thành, kết quả đạt đc như nhau, quả nhiên nữ nhân mới muốn làm vậy.”