Woa~~~
Ng bên ngoài nge đến sôi máu!
Sao lại kích động như v!
Mới đi vào 1 chút s phát triển đến bước này r? Thần tốc!
Tiêu Nhân ở sau nhịn k đc tò mò cũng k quan tâm sự ngăn chặn của Quý Tu chạy đến cửa nhà vệ sinh cùng nghe lén.
Bên trong, Hạ Băng Khuynh mặt đỏ như cua luộc.
“Mộ Nguyệt Sâm, anh nghiêm túc tí cho tôi--”
“Đau thành v còn kêu tôi nghiêm túc thế nào đc” Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày kiếm, lưng cong thấp hơn, nhốt cô trong không gian chật hẹp, miệng áp gần má cô thấp giọng, “Hay là thế này, e hôn tôi đi, v tôi k đau nữa!”
“Hôn cái đầu anh!” Hạ Băng Khuynh tức giận la.
Tâm trạng kích động khiến giọng cô đang cố gắng áp chế cũng trở nên cao hơn.
Mấy tên “nghe lén” bên ngoài nhịn k đc hưng phấn, mắt đều sáng lên, nín thở áp tai chặt hơn, hận k thể chui vào trong.
Bên trong thật đặc sắc, quá điên cuồng r!
Đầu Mộ Nguyệt Sâm áp thấp hơn, trán chạm vào mũi cô, “Hôn một cái liền khỏe, hôn 1 cái liền tha cho em---”
Hạ Băng Khuynh thở dài, hô hấp toàn là mùi hương mạnh mẽ của đàn ông như là tình dược v khiến cơ thể nóng bỏng, nói chuyện cũng trở nên ấp úng, “Mộ Mộ Nguyệt Sâm, tên lưu manh vô sỉ, vừa nãy mới đồng ý với tôi!”
“E nói sống hòa bình à! Chúng ta đây k fai là sống hòa bình s!” Mộ Nguyệt Sâm dùng mũi chà lên mũi cô, miệng mang ý cười, biểu thị tâm trạng k tệ.
“.” Hạ Băng Khuynh mắt lập tức âm trầm.
Khả năng lí giải của anh thật “đặc biệt”, chỉ có vô lại mới có năng lực này.
“Anh đừng cọ nữa, rốt cuộc anh muốn thế nào?” Cô trừng tròn mắt, nhưng vì anh quá gần nên cô cảm thấy mình sắp lé rồi.
“Hôn 1 cái đi!” Mộ Nguyệt Sâm nghiêng đầu, áp má lên miệng cô.
“Lưu manh, háo sắc--” Miệng Hạ Băng Khuynh bị áp lấy, uhm uhm chửi mấy câu, mở miệng liền cắn.
“A---, e đừng cắn, đây là bộ phận quan trọng của tôi!”
Mộ Nguyệt Sâm kêu thảm.
Hạ Băng Khuynh cắn k chịu thả.
Bộ phận quan trọng ---nhất!
Đó là bộ phận nào?
Suy nghĩ của ng nge lén bên ngoài bắt đầu tà ác!
“Nhiều trò thật!” Cố Quân Thụy hì hì thấp giọng.
“Tôi sắc dục hỏa đầy người rồi!” Quản Dung Khiêm nhịn k đc đấm ngực, mắt liếc qua háo sắc nhìn ngực Khương Viên.
Khương Viên đánh một cái lên mặt Quản Dung Khiêm.
Biểu cảm Tiêu Nhân cực kỳ lo lắng, ngữ khi lại đặc biệt vui khi ng gặp nạn nói, “Mọi ng nói Băng Khuynh cô gái k biết nặng nhẹ này có thể cắn đứt nó k!”
…
Cố Quân Thụy, Quản Dung Khiêm, Khương Viên cùng dừng lại. Như đều bị điểm huyệt.
Ai bảo lời của cô gái này thật sự k kinh người thì k đc!
Tiếng nói chuyện của họ như tiếng muỗi kêu lọt vào tai Hạ Băng Khuynh ở bên trong.
Cô ngây ng 1 chút, thả lỏng miệng, dựng tai lên nghe.
Bên ngoài hình như có ng nói chuyện.
Mộ Nguyệt Sâm sờ mặt mình, cảm thấy có một dấu răng sâu, nha đầu này cắn thật.
Thấy cô đột nhiên trở thành bộ dạng nghiêm cẩn, anh la cô, “Nha đầu em---”
Miệng bị dùng sức bịt lại, “Suỵt---”
Cô làm động tác im lặng.
Mộ Nguyệt Sâm gật đầu.
Hạ Băng Khuynh buông tay đảy Mộ Nguyệt Sâm ra, r dùng ánh mắt hung hăng uy hiếp nhìn anh, lần này Mộ Nguyệt Sâm phối hợp lùi 2 bước.
Bên trong đột nhiên k tiếng động, ng bên ngoài càng áp tai chặt hơn.
Đột nhiên---
Cửa bị kéo mở.
Khiến cho 4 ng áp tai lên cửa nghe lén lập tức mất thăng bằng, như là cá trong hộp bị rớt ra ngoài.
Ngay lập tức tiếng kêu kinh ngạc vang lên.