4 phía đen tối.
Bản thân không biết ở đâu, mũi áp lên tường thịt nóng ấm mùi hương quen thuộc.
“Mộ Nguyệt Sâm!” Cô kêu lên 1 cái tên.
“Cuối cùng tỉnh rồi?” Trong bóng tối âm thanh của Mộ Nguyệt Sâm trầm nặng.
“Anh---” Hạ Băng Khuynh mở miệng nói một chữ, nhưng đột nhiên không biết nên nói gì mới tốt. “Sao anh tìm được tôi?”
“Làm sao tìm được không quan trọng, tôi muốn biết làm sao em lại té xuống đó, em biết vừa nãy nguy hiểm cỡ nào không, mạng nhỏ tí nữa không còn, có biết không!” Mộ Nguyệt Sâm tức giận vỗ đầu cô.
Khoảnh khắc lúc nãy tim anh thật sự bị treo lên thật cao.
Hạ Băng Khuynh không biện giải chỉ nói sự thật, “Tôi cũng không biết, đang đi đột nhiên té xuống biển, sau đó liền bị sóng vỗ trôi đến đây!”
Lúc nói, gió biển thổi đến khiến miệng cô run rẩy.
Sao cô như không mặc gì vậy.
“Rất lạnh sao?” Mộ Nguyệt Sâm thu chặt tay lại.
“Mộ Nguyệt Sâm, anh--, đang làm gì?” Cô có chút ngốc nói.
“Sưởi ấm! Cơ thể em lạnh vậy, nếu không ấm sẽ bệnh mất.”
“.” Tai Hạ Băng Khuynh có chút nóng lên, “Có cần dán chặt vậy không?”
Cô động đậy.
Cô động 1 chút, hơi thở của anh liền trầm nặng hơn, ép đến mặt cô càng đỏ, nhịn không được dùng sức đánh anh 1 cái, “Mộ Nguyệt Sâm!”
“Đánh anh làm gì?” Mộ Nguyệt Sâm nắm tay cô.
“Anh có thể khống chế hô hấp 1 chút, hay là trả đồ của tôi đây” Hạ Băng Khuynh khắc chế hơi thở nóng và hoảng loạn của mình, giả bộ trấn tĩnh nói.
Nếu ở đây có ánh sáng liền có thể thấy mặt cô đỏ ửng.
“Đồ của em bị nước làm ướt mặc sẽ bị bệnh!”
“Không sao, trả đồ cho tôi.”
“Anh không để em tùy hứng đâu, nói không thể mặc là không thể, anh đây chịu trách nhiệm với mạng của em.”
“Không cần chịu trách nhiệm nữa được không!” Hạ Băng Khuynh chịu không nổi lớn tiếng nói 1 tiếng.
Mộ Nguyệt Sâm dừng một lúc, tay vỗ lên đầu cô, “Nha đầu chết tiệt, không để anh chịu trách nhiệm tại sao vừa nãy gọi tên anh? Tại sao nắm tay anh không buông? Em lợi hại như vậy sao không tự mình bơi về?”
Nghe lời anh nói Hạ Băng Khuynh đột nhiên nhớ lại vừa nãy lúc mê man người cuối cùng chiếm cứ lấy tim cô.
Lúc thực sự đối diện với cái chết, cô nhớ đến anh, nghe tiếng anh, cảm nhận bàn tay ấm áp của anh, cô không phân rõ thật giả, nhưng lại rất chân thực nói cho cô biết thì ra anh luôn ở trong lòng cô chưa từng biến mất.
Hạ Băng Khuynh đột nhiên cảm thấy thất bại chưa từng có.
Cảm thấy cô đột nhiên im lặng ngoan ngoãn, Mộ Nguyệt Sâm cảm thấy không đúng, được tay sờ lên tóc như tảo biển của cô, “Sao thế? Cởi đồ của em nên dỗi rồi? Nha đầu chết tiệt, cứu em rồi sao không biết biết ơn một chút đi.”
Hạ Băng Khuynh vẫn bất động.
Cũng không quan tâm bây giờ bộ dạng của cô nhếch nhác thế nào, vì càng nhếch nhác hơn cũng không bằng việc phát hiện bản thân đang lừa người dối mình, tim bị phơi bày một cách trần trụi, trong bóng tối vô tận phiêu diêu như là u hồn vậy.
“Nha đầu chết tiệt, còn không nói anh ném em xuống biển tin không?” Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng uy hiếp, anh thật không thích cô không nói khiến anh không thể nhìn thấu.