Mộ Nguyệt Sâm nghĩ chịu đâu, hừ một tiếng.
Hạ Băng Khuynh thần trí không rõ thả lỏng tay, “Xin lỗi làm anh bị thương rồi”
Tầm nhìn trước mắt mơ màng, sau khi sốt bên tai dần xuất hiện tiếng ong ong, vô thức xin lỗi.
“Không sao.” Anh ôn nhu đáp cô, “không sao”
Thật sự không sao.
Cô tổn thương anh nhiều hơn nữa, sâu hơn nữa, thứ duy nhất có thể chữa trị cũng chỉ có cô.
Cho nên chút lo lắng của cô cũng khiến anh cảm thấy như gió xuân thổi đến, dù ở nơi tối tăm ẩm ướt cũng không cảm thấy khó chịu.
Nếu không phải vì cơ thể cô thậm chí anh muốn ở lại đây lâu hơn với cô, lâu hơn một tí.
Không có ngoại tác, cũng không có sự biệt ly đau đớn.
Cô là của anh, hôm nay là, mai cũng là
“Tôi buồn ngủ” Hạ Băng Khuynh dựa vào lòng anh, kêu lên một tiếng.
“Muốn ngủ sao?” Anh nhẫn nại hỏi.
“Không thể ngủ” Hạ Băng Khuynh lắc đầu.
Không thể ngủ, rõ ràng buồn ngủ nhưng cô không thể ngủ.
Tự nhiên không muốn ngủ.
Hang động này cách bờ rất xa, nếu mấy người khác không tìm được họ
Cô không biết mình có bị sốt thành ngốc không.
“Mộ Nguyệt Sâm, chúng ta nói chuyện đi”
“Em cần nghỉ ngơi”
Cơ thể cô là điều anh đặt lên hàng đầu.
“Không được, tôi không thể để não sốt đến ngốc, anh nhanh ra đề toán học cho tôi làm. Tôi duy trì thanh tỉnh.”
Mộ Nguyệt Sâm “Nói lời ngu ngốc gì vậy?”
“Anh cũng cảm thấy tôi ngốc?” Hạ Băng Khuynh mặt muốn khóc, “Tôi quả nhiên ngốc rồi”
Não thật đơn thuần, cô đưa tay vẫy tay ở trước mắt, “Xong rồi, tôi đã nhìn không rõ nữa rồi”
Mộ Nguyệt Sâm “”
Chỗ này tối đen anh cũng không thấy được!
Nha đầu này thật là
Anh đau lòng nắm tay cô, “Thực ra anh cũng không thấy, em nhanh ngủ đi, hử? Anh nhất định không ngủ, bảo đảm lúc họ tìm thấy có thể nghe được.”
“Tôi không hiểu” Hạ Băng Khuynh suy yếu lắc đầu.
“Anh hiểu, người sốt cao rất khó chịu”
“Tôi thật sự không hiểu” Hạ Băng Khuynh rất nghiêm túc nói, “Nếu tôi sốt ngốc rồi, mai dậy không nhận ra anh thì làm sao?”
Mộ Nguyệt Sâm ngây người.
Tim dường như bị lời nói của cô cào nhẹ, để lộ vết thương nhỏ bị nứt ra, sau đó bị gió lạnh gặm nhắm trở nên trơn bóng.
Anh trầm mặc, sau đó gật đầu, “Được, anh ra đề cho em”
“Uhm. Phải khó tí nếu không là khinh thường IQ của tôi”
Cô kiểm tra qua, IQ 180, quá đơn giản không có ý nghĩa.
Mộ Nguyệt Sâm: “Anh cố hết sức”
Mỗi ngày anh đều gặp các số trong tập đoàn,số liệu có một đống, nhưng không biết nói ra có làm cô đang mê man cảm thấy mình thất bại không.
Anh nghĩ 1 chút, cô hối, “Anh nhanh lên, tôi sắp ngủ rồi”
“Được!” Mộ Nguyệt Sâm ôn nhu nói, “Em tính cái đơn giản trước, căn của 270400, kết quả ra bao nhiêu?”
Hạ Băng Khuynh khẽ ngây người.
Nhân tử học bá được huấn luyện đã lâu trong đầu bắt đầu vận động, cô sắp có đáp án rồi.
Nhưng
“Tôi tính không sao, nói cái đơn giản tí được không?” Cô lắc đầu, khẽ cúi nhìn lông mi che đi đôi mắt, che giấu tâm trạng.
“Đc” Anh cũng không miễn cưỡng cô, nghĩ một chút, lại nói, “Trước tim em nghĩ 1 số trong lòng đi, được không?”