Nói xong, Mộ Nguyệt Sâm như là nín thở đợi cô trả lời.
Đàm phán hạng mục hàng tỉ với mấy người châu Âu anh còn từ tốn bình tĩnh.
Nhưng bây giờ lại căng thẳng như có một sợi dây đang thắt chặt tim anh, cô gật đầu hay lắc đầu có thể khiến anh lên thiên đường hoặc xuống địa ngục.
Trong bóng tối, tất cả âm thanh đều dừng lại, anh nghe thấy tim mình đập ngày càng nhanh như đánh trống bên tai vậy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sợi dây đó cũng treo cao tim anh lên không trung.
Nhưng
Rất lâu, rất lâu sau đó, cô vẫn không lên tiếng.
Mộ Nguyệt Sâm cuối cùng nhịn không được nữa, “Băng Khuynh? Băng Khuynh?”
Nhẹ lắc người cô, kết quả tay ở trên vai anh rơi xuống, mềm mại chạm vào ngón tay anh, sau đó rơi lên xương sườn phía dưới.
Mộ Nguyệt Sâm “”
Anh có chút không biết nên khóc hay cười.
Lúc nãy chỉ quan tâm đến tâm trạng của mình đến cô ngủ lúc nào cũng không biết.
Trong bóng tối, anh u buồn thở dài sau đó nghiêng người môi nhẹ áp lên trasn cô, lần nữa thay vải lạnh cho cô.
Ôm chặt cô.
Mắt nhìn ra phía biển, ánh trăng ở trên sóng lắc lư những tia sáng bất định, như là tâm trạng anh bây giờ dao động không yên.
“Mộ Nguyệt Sâm Nguyệt Sâm”
Loáng thoáng hình như nghe được âm thanh truyền đến từ xa, ngày càng gần.
Mắt Mộ Nguyệt Sâm sáng lên, tạm điều chỉnh lại tâm trạng ôm Hạ Băng Khuynh đứng dậy sau đó đi vài bước ra hướng cửa động.
Hôm sau.
Ánh dương nóng bỏng cách màn cửa ấm áp đến muốn làm tan chảy ga giường, lúc Hạ Băng Khuynh tỉnh lại nhìn đèn thủy tinh trên trần rất lâu.
Được cứu rồi.
Cô thở phào một hơi.
“Tạ ơn trời đất, cậu cuối cùng cũng tỉnh.”
Bên tai truyền đến giọng vui vẻ thả lỏng của Tiêu Nhân.
Cô đưa tay sờ trán Hạ Băng Khuynh: “Hạ sốt rồi. Muốn uống nước không?”
Tiêu Nhân lấy gối kê sau lưng Hạ Băng Khuynh sau đó rót ly nước ấm, rồi đưa đến miệng cô.
Hạ Băng Khuynh uống miếng nước ấm, cổ họng khô muốn nứt ra thoải mái được tí, giọng khàn khàn, “Mộ Nguyệt Sâm đâu”
“Ở trong phòng anh ta, ngủ rồi.”
“Uhm” Hạ Băng Khuynh nắm chặt ly nước, cúi nhìn.
Tiêu Nhân đưa tay đẩy cô một cái, “Cậu hỏi anh ta sao không hỏi tớ thử?”
Ngữ khí đều là oán hận nồng đậm.
Hạ Băng Khuynh ngẩng đầu mới phát hiện mắt Tiêu Nhân cũng đỏ, “Cậu sao vậy?”
“Tìm không ra cậu, dọa chết tớ rồi.” Tiêu Nhân giọng trầm nặng, “Thật sợ tìm không ra cậu. Tớ cũng không biết phải làm sao.”
Nữ hán tử như Tiêu Nhân, gặp bất kì chuyện gì đều có thể tiêu hóa thành vô hình, vậy mà lại sợ.
Tim Hạ Băng Khuynh nóng lên đầy cảm động, “Được rồi mà, tớ không phải không sao rồi sao?”
“Sao cậu lại rơi xuống biển chứ?”
“Không phải cứ thế rơi xuống sao? Chỗ đó quá tối nhìn không rõ.”
“Uhm” Tiêu Nhân còn chưa an lòng nhìn cô một chút, đưa tay nhéo mặt Hạ Băng Khuynh.
“Ê cậu làm gì, rất đau đó!” Hạ Băng Khuynh kháng cự đưa tay đánh cô.
“Vẫn may, là thật, cậu về thật rồi, không phải là mơ.” Tiêu Nhân cuối cùng cũng thở phào lộ ra chút ý cười, sau đó quay người chen vào trên giường của Hạ Băng Khuynh, “Cậu biết lúc bọn tớ tìm ra cậu, bộ dạng của cậu thế nào không?”