“Khụ, thầy Quý, chúng em đến kêu thầy ăn cơm” Hạ Băng Khuynh nói xong một câu mặt liền đỏ lên.
Đều là Mộ Nguyệt Sâm chết tiệt, cô kêu đừng lên lầu rồi anh cứ muốn lên.
Bây giờ tốt rồi?
Làm phiền chuyện tốt của thầy Quý và Tiêu Nhân.
Đợi lát nhất định bị Tiêu Nhân đánh chết!
“Khụ khụ, mấy người ăn trước tôi và Tiêu Nhân lập tức xuống ngay.” Quý Tu không tự nhiên nói khiến Hạ Băng Khuynh càng ngại hơn.
Sao lại trùng hợp nhìn thấy chứ!
Hạ Băng Khuynh giả bộ tự nhiên nói, “Được, bọn em xuống trước, hai người hai người tiếp tục”
Nói xong liền lùi ra còn có lòng tốt đóng cửa lại.
Nghe tiếng đóng cửa Tiêu Nhân lập tức chui từ trong chăn ra.
“Tu Tu, xấu hổ quá” Cô che mặt giả bộ xấu hổ mặt còn xuân sắc chưa tan.
Trong lòng nghĩ nha đầu Băng Khuynh chết tiệt chọn giờ nào không chọn lại vào ngay giờ này?
Thấy cô và Tu Tu nhà cô sắp thành chín quả rồi!
Cô muốn giết chết cô!
Quý Tu nhìn mắt cô lưu chuyển biết trong lòng cô đang oán Băng Khuynh.
“Em quên mấy lần em làm phiền đến họ rồi?” Anh lạnh giọng nói bên tai Tiêu Nhân.
“Haha, em” Tiêu Nhân sờ mũi cười khan hai tiếng.
Cô nhảy lên trên giường nửa quỳ trước mặt anh.
“Tu Tu chúng ta tiếp tục” Cô mở 2 tay, tất cả cảnh đẹp đều lộ trước mặt anh. Mắt Quý Tu trầm xuống hô hấp có chút loạn, bất lực lại dần hiện lên mặt anh.
Anh nhắm mắt bình tĩnh lại mới mở ra lần nữa, “Tiếp tục cái gì mà tiếp tục, xuống lầu ăn cơm.”
Nói xong liền đóng từng nút bị mở ra của sơ mi lại.
Tiêu Nhân ngây người rồi không cam tâm ôm lấy anh, “Tu Tu, chúng ta không dễ tiến đến bước này, nếu anh không cần em sau này em nhất định không chào cờ được.”
“”
Haha, không chào cờ!
Nữ nhân như cô làm sao chào?
Quả thật là nói bậy!
“Tôi dùng kiến thức chuyên ngành đảm bảo em sẽ không bị vậy.” Quý Tu có chút mắc cười vừa tức giận nói.
Tiêu Nhân không chết tâm lần nữa nói hai chữ đó, “Em nói lần nữa, Tu Tu nếu không ưm a với em, em sẽ không chào cờ.”
“” Mặt Quý Tu đỏ như hoàng hôn.
Vốn muốn tức giận vài câu lại thấy cửa hé mở.
Tiêu Nhân thấy mắt anh không trên người mình liền thuận theo nhìn.
“Sao lại là các người?” Cô thật sự có chút giận rồi.
Họ cố ý không cho mình và Quý Tu ân ái đúng không?
“Cái đó Khương Viên kêu chúng tôi nói một tiếng biệt thự cúp điện rồi cho nên họ kêu 2 người trễ tí mới xuống.”
Lần này, Hạ Băng Khuynh vừa nói xong liền xấu hổ chạy đi.
Cô tạo nghiệt gì chứ?
Lại phá hoại chuyện tốt của họ 2 lần!
“Mộ Nguyệt Sâm, có phải anh sớm biết cho nên để tôi phải vào 2 lần?” Hạ Băng Khuynh nhìn Mộ Nguyệt Sâm cười gian ở bên, cắn răng nói.
Hạ Băng Khuynh chống hông, mặt nhỏ đầy tức giận.
Cô biết mà sao Mộ Nguyệt Sâm lại nhiệt tình đi gọi thầy Quý chứ.
Thì ra mục đích là đây.
Mộ Nguyệt Sâm khoanh tay nhìn cô, “Anh không hề ép em gõ cửa là em tự nghe nói sắp cúp đầu tự muốn thông báo họ.”
Thấy anh phủi trách nhiệm sạch sẽ thì Hạ Băng Khuynh càng tức, “Không phải anh nói chắc họ đã chuẩn bị xong nên tôi mới to gan gõ cửa?”
Giọng vừa dứt Hạ Băng Khuynh liền phát hiện lời mình có chút ái muội.
Cô và Mộ Nguyệt Sâm không chút quan hệ, dựa vào đâu lời anh nói cô nhất định tin