Cô lấy chăn che lại, nghiêm túc nghĩ.
Đột nhiên chăn bị kéo lên.
Cô kêu 1 tiếng liền cảm thấy hơi thở nam tính rất hiển nhiên đang hướng về phía mình. Sau cùng dừng ở cổ mình.
“Không cho phép không nói chuyện với anh.” Giọng trầm thấp mê hoặc của anh vang bên tai cô.
Cơ thể cô rụt lại muốn dựa về phía tường.
Nhưng tay lớn như thép của anh kéo chặt cô không cho cô di chuyển.
“Mộ Nguyệt Sâm, anh tên lưu manh, bị thương rồi có thể dừng tí không?” Cô có chút tức giận la.
Anh đột nhiên cười, không khí phấp phới vừa tạo lúc nãy lập tức biến mất.
“Ai nói lưu manh bị thương sẽ dừng? Lưu manh bị thương vẫn là lưu manh, sao có thể thành cảnh sát nghĩa khí được.” Vừa nói anh vừa thấp giọng cười.
Rung động bên ngực làm thay đổi tần số của cô.
“” Cô không đáp nửa lời.
Trong miệng Mộ Nguyệt Sâm, mấy lời nhảm nhí cũng trở thành có đạo lí. Cho nên cô lựa chọn lờ đi, như vậy có thể tiết kiệm nước miếng.
Dù sao cô nói sao cũng không qua nổi anh.
“Thế nào? Không có gì để nói rồi?” Anh hỏi mang ý cười.
Cô quay mặt đi, không nhìn anh, không nói chuyện.
“Thật không nói chuyện với anh nữa?” Anh dùng tay chống cơ thể lên, lướt qua người cô, nhìn thẳng cô.
Lần này, hơi nóng từ miệng đều phả vào mặt cô. Mang theo mùi thơm khiến cô hoài niệm. Như là lúc hôn nhau trước đây vậy, anh nhẹ nhàng quấn lấy lưỡi mình và hình dạng của môi
“Đang nghĩ gì đó?” Anh đột nhiên lên tiếng đánh gãy liên tưởng ái muội của cô.
Nhất thời cơ thể cô chấn động, mặt đỏ lên như tôm bị luộc chín, đỏ đến bất thường.
“Bị sốt rồi?” Mộ Nguyệt Sâm không biết vừa nãy cô nghĩ gì, nhìn mặt cô đỏ lên tưởng cô bị sốt rồi.
Thế là đưa tay để lên trán cô.
Tay lớn lạnh lẽo để lên trán nhiệt độ cao như lập tức cảm nhận được độ nóng kinh người.
“Đáng chết, sao sốt rồi? Nhanh đứng dậy, anh đưa đi bệnh viện” Anh thả tay ra, chuẩn bị kéo cô đi bệnh viện.
Cô lấy tay ra từ chối: “Chỉ là chăn quá dày cho nên có chút nóng, không bị sốt không cần đi bệnh viện.”
Đùa à, sau khi khám xong bác sĩ đưa ra kết luận “Không sốt chỉ đơn thuần là đỏ mặt thôi” thì cô có thể không muốn sống nữa.
Xấu hổ chết người!
“Không được, cần đi khám, ai biết được có phải bệnh ẩn. Nhanh đi.” Mộ Nguyệt Sâm không tha cô, nhận định cô bị bệnh, không liên tưởng đến chuẩn đỏ mặt xấu hổ.
“Không đi, tôi nói rồi vì đắp chăn, anh không tin thì thôi.” Cô nghiêng người không muốn đi bệnh viện.
Cô là một cô gái 22 tuổi, đang tuổi hoàng kim sao có thể có bệnh ẩn?
“Chăn có thể làm cho nhiệt độ cao như vậy sao? Em cho là anh ngốc à? Hạ Băng Khuynh, em còn không dậy anh sẽ dùng cách đặc biệt!” Mộ Nguyệt Sâm nghiêm mặt sau đó đưa ra văn thư cuối cùng.
“Tôi không dậy! Chính là không!” Cô chống cự mấy vòng, chính là không muốn dậy.
Cô mới không đến bệnh viện để xấu hổ, cô chính là không
“Uhm” Miệng anh đào của cô bị Mộ Nguyệt Sâm hôn.
Môi của 2 người không chút khoảng cách.