Lời của Mộ Nguyệt Bạch, nói qua nói lại cũng không rời Hạ Băng Khuynh.
“Giống ai cho, đứa con của ai! Mộ Nguyệt Bạch, đừng tưởng tôi không biết chuyện tốt lúc đó anh làm”
“Còn có, Băng Khuynh từ đầu đến chân, từ bắt đầu đến giờ đều là người phụ nữ của Mộ Nguyệt Sâm tôi! Nếu anh dám mơ tưởng tôi tuyệt đối phế anh! Lần trước nếu không phải Băng Khuynh chặn lại, bây giờ anh còn cơ hội đứng đây nói chuyện?”
Nghe lời chửi của Mộ Nguyệt Sâm, Mộ Nguyệt Bạch ngây người, sau đó liền khôi phục như thường.
Em ấy biết sự thật?
Biết bao nhiêu?
Anh đoán không ra cũng không biết đoán!
“Ý của em là không đồng ý nhận đứa con?” Lời vừa dứt anh liền nhìn sang Hạ Băng Khuynh. “Băng Khuynh, đây là người đàn ông em yêu. Haha, thật tuyệt tình”
Hạ Băng Khuynh nghẹn họng.
Cô không muốn tham gia những chuyện này, không muốn quan tâm cũng không muốn nghe.
Lúc này cô chỉ muốn chạy thật xa thật xa, trốn khỏi tất cả, ;ần nữa quay về không thời gian tự do của mình.
Sự trầm mặc của cô khiến Mộ Nguyệt Sâm lo lắng, anh đưa tay kéo vai cô, “Em phải tin anh, lai lịch của đứa con này không như em nghĩ! Em nhất định phải tin anh!”
Hạ Băng Khuynh cơ thể run rẩy.
Chỗ nào đó trên cơ thể cô cuộn lại, cô biết mình không tránh được.
Suy nghĩ. bình tĩnh!
Cô thử nghĩ nếu đứa con là của Mộ Nguyệt Sâm, anh biểu hiện như vậy thật khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.
Nếu đứa con không phải Mộ Nguyệt Sâm, vậy anh đối phó với Mộ Nguyệt Bạch và Ôn Tử Tích như vậy cũng không tình là tuyệt tình.
“Mộ Nguyệt Sâm, tôi chỉ hỏi 1 câu, đứa con đó có phải của anh không?” Cô hỏi anh, biểu cảm đủ tin tưởng.
Bởi vì lúc này, cô biết Mộ Nguyệt Sâm cần đủ sự tin tưởng và ủng hộ, Cho nên, cô nguyện từ bỏ thành kiến, tin anh 1 lần.
Bây giờ cô sẽ không như trước đây chưa làm rõ chuyện gì chỉ tin 1 phía. Mà giữa Mộ Nguyệt Sâm và Mộ Nguyệt Bạch cô thà tin Mộ Nguyệt Sâm.
Dù sao Mộ Nguyệt Sâm vẫn giảo hoạt như hồ ly hơn, khiến cô kiêng kị phiền não hơn.
Nhưng, Mộ Nguyệt Sâm vừa nghe cô hỏi, cơ thể lập tức cứng nhắc.
Động tác nhỏ này khiến hi vọng trong mắt Hạ Băng Khuynh dần nhạt đi.
Anh sao thế?
“Băng Khuynh, anh” Mộ Nguyệt Sâm nghẹn họng.
Anh nên giải thích sao đây? Đứa con đó có thể nói là của anh, cũng có thể nói không. Nhưng nếu anh nói thực cô sẽ nghe sao?
Anh nhìn cô, vừa hay chạm vào đôi mắt ảm đảm của cô.
Lập tức không dám giải thích nữa.
“Mộ Nguyệt Sâm, anh nói” Hạ Băng Khuynh ép bản thân bình tĩnh.
Lần này cô dùng sự thật lòng để cược.
Nếu thắng, cô sẽ nghĩ đến việc đi theo tiếng gọi con tim. Nếu thua rồi, thì sau này dù cô có thương tích đầy mình cũng không có bất kì quan hệ gì với anh.
Đáng tiếc, Mộ Nguyệt Sâm rối loạn trong lựa chọn của mình không nhìn thấy ánh mắt kiên định của cô.
“Con là của anh nhưng cũng không phải” 10 ngón tay anh đan lại, không chút khoảng trống.
Câu cuối cùng anh không biết nói thế nào.
“Cái gì gọi là của anh, lại không của anh?” Hạ Băng Khuynh có chút thê lương nói.
Thái độ của Mộ Nguyệt Sâm không phải đã chứng minh tất cả sao?
“Con”
“Daddy”
Giọng Mộ Tuyên Nhất ngắt lời giải thích của Mộ Nguyệt Sâm.
Mộ Nguyệt Sâm quay đầu lại vừa hay thấy Mộ Tuyên Nhất trong lòng Ôn Tử Tích đã tỉnh. Đôi mắt to tròn chuyển động.