“Mẹ để con ôm thử, nói không chừng không khóc dữ vậy.” Hạ Vân Khuynh nghĩ lại lúc nãy mình xúc động quá, tự cố gắng yêu cầu ôm Mộ Tuyên Nhất.
Cô nghĩ, tình mẹ của cô khá nồng đậm chắc nó sẽ không khóc lợi hại như vậy.
Tân Viên Thường nghĩ nghĩ, cũng thấy vậy. Nên gật đầu đưa đứa bé qua.
Mộ Tuyên Nhất vào lòng Hạ Vân Khuynh, thật không khóc nữa. Mắt linh hoạt nhìn rất đáng yêu.
Tuy thân phận đứa bé có chút đáng ghét, nhưng không thể không nói ngoại hình khá tốt.
Càng nhìn càng
“Tuyên Nhất giống Nguyệt Sâm quá” Mộ Nguyệt Bạch như vô thức nói một câu, khiến tâm trạng muốn trêu đứa bé của Hạ Vân Khuynh lập tức biến đâu mất.
“Đúng vậy, miệng này, mặt này, giống hết Nguyệt Sâm lúc nhỏ.” Tân Viên Thường theo phản xạ nói.
“Khụ khụ” Mộ Bác Minh ho 2 tiếng, khiến bà lập tức phản ứng lại được bản thân đã nói câu ngu xuẩn cỡ nào.
Bà khó xử cười cười, giải thích với Hạ Băng Khuynh: “Mấy đứa nhỏ bây giờ thật khó phân biệt. Ta nhớ Đóa Đóa lúc mới sinh cũng rất giống Nguyệt Sâm.”
Mọi người trong lòng đều hahaha.
Lời này, như Hạ Vân Khuynh và Mộ Nguyệt Sâm có quan hệ gì đó vậy.
Tân Viên Thường ở dưới bàn đá chân chồng mình cái, cái gì gọi là Đóa Đóa giống Nguyệt Sâm, già rồi già rồi, thật già đến hồ đồ.
Hạ Băng Khuynh cười khan 2 tiếng, không đáp lại.
Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm khó coi.
Hạ Vân Khuynh cũng không phản bác, bây giờ cô lo nhất là Băng Khuynh.
“Băng Khuynh em yên tâm, Nguyệt Sâm nhất định không để Ôn Tử Tích ở lại Mộ gia. Em phải tin Nguyệt Sâm.” Hạ Vân Khuynh giải thích khiến trán Hạ Băng Khuynh có vài đường hắc tuyến.
Bây giờ có Mộ Bác Minh và Tân Viên Thường ở đây, chị cũng thể hiện quá hiển nhiên rồi?
“Vân Khuynh, vậy chúng ta đi pha chút sữa cho đứa bé, chắc nó đói rồi.” Tân Viên Thường kéo Hạ Vân Khuynh, 2 người ôm con vào bếp. Mộ Cẩm Đình thấy vợ mình đi rồi, gấp gáp theo sau.
Bây giờ, bàn ăn chỉ còn mấy người.
Mộ Bác Minh nhìn bàn tròn, hít sâu một hơi, sau đó vỗ bàn, đi lên lầu 2.
Một bữa cơm yên ổn bị Ôn Tử Tích phá thành như vậy, ông thật sự phiền não.
Lần này, bàn ăn chỉ còn 5 người.
Hạ Băng Khuynh, Mộ Nguyệt Sâm, Mộ Nguyệt Bạch, Mộ Lưu Huyền và Mộ Lâm Nguyệt.
Mộ Lưu Huyền thấy không tự nhiên, liền đứng dậy nói tìm bạn chơi rồi rời đi.
Mộ Lâm Nguyệt cũng vậy, nói công ty còn việc rồi rời đi.
Chừa lại Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Bạch, Mộ Nguyệt Sâm ngồi cùng nhau.
Ngồi 1 lúc, điện thoại Mộ Nguyệt Sâm vang, là Mộ Cẩm Đình, anh nhận, nói mấy câu, cúp, rồi nói với Hạ Băng Khuynh: “Anh hai kêu anh đi 1 chuyến, đừng có ý định chuồn đi.
“Anh đi đi!” Hạ Băng Khuynh miễn cưỡng mím môi, nhàn nhạt đáp.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn Mộ Nguyệt Bạch một cái, “Anh đừng giở trò!”
“Nhanh đi đi, đừng để anh hai chờ!” Mộ Nguyệt Bạch cười dùng tay cầm dao nĩa vẫy vẫy.
Đợi Mộ Nguyệt Sâm đi, phòng ăn chỉ còn Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Bạch.
Anh vẫn ưu nhã cắt thịt bò. Động tác nhẹ nhàng, chậm rãi, đầy khí chất công tử cao quý.
“Lời anh vừa nói rốt cuộc có ý gì?” Hạ Băng Khuynh nhịn không được hỏi.
Mộ Nguyệt Bạch cười một cái, “Cái gì ý gì? Chính là ý anh nói đó. Ngày mốt lúc coi pháo hoa anh sẽ tạo cơ hội để em và Ôn Tử Tích nói chuyện riêng, sau đó hai người nói chuyện đàng hoàng với nhau. Nói không chừng cô ta sẽ bị em thuyết phục?”
Ý chơi đùa trong câu của Mộ Nguyệt Bạch khiến Hạ Băng Khuynh tức giận.
“Anh đùa gì vậy?” Cô tức giận đứng dậy muốn rời đi.
Tâm trạng của Mộ Nguyệt Bạch lập tức như rơi xuống vực.
Quả nhiên, làm người xấu quen, lâu lâu nói lời thật lòng lại bị người khác coi là có dụng ý khác.
“Anh không đùa. Em uy hiếp Ôn Tử Tích kêu cô ta chủ động rơi khỏi Mộ Nguyệt Sâm. Vì nếu chuyện đứa con bại lộ, cô ta và Ôn gia đều không có kết quả tốt. Em nghĩ xem, một tiểu thư khuê cát, lại chưa cưới mà có con, bí mật sinh con, chuyện này giành được bao nhiêu chú ý của kí giả?”
Sự tính kế trong mắt Mộ Nguyệt Bạch khiến Hạ Băng Khuynh lùi 2 bước.
Mắt anh lập tức có chút khó chịu.
“Tôi không biết uy hiếp người khác” Cô có chút khó xử.
Dù cô ghét Ôn Tử Tích cô cũng không làm được chuyện dùng điểm yếu để uy hiếp người khác.
Mộ Nguyệt Bạch nhẹ mím môi, nụ cười có chút châm biếm. “Có ai trời sinh đã biết châm biếm? Còn không phải bị ép sao? Nói chung nếu em muốn ở lại bên Mộ Nguyệt Sâm thì dùng cách này.”
Chủ ý của Mộ Nguyệt bạch khiến mày Hạ Băng Khuynh nhíu chặt không thả lỏng.
Cách này thật có thế?
Nếu chuyện đứa con bị lộ, không phải có nghĩa Mộ Nguyệt Sâm cũng sẽ bị liên lụy?
Cô đang tiếp tục nghĩ kĩ hơn, lại nghe lời của Mộ Nguyệt Bạch.
“Băng Khuynh, nếu ngay từ đầu anh không gạt em, cũng không phá hoại tình cảm của em và Nguyệt Sâm, em có khả năng thích anh không?” Anh nhìn cái khay trước mặt có chút thất thần.