Cuối Con Đường - Khánh Như

Chương 14




Đi dạo được một lúc, trời cũng đã rạng sáng. Cậu trở về nhà, chân đã mỏi nhừ vì đi quá lâu, còn cộng thêm cái thời tiết giá rét này nữa.

Vừa về đến nhà cậu đã xụi lơ ở ghế xô pha, Tuyết Nhi đang thay đồ đi làm nhìn thấy anh trai mình như thế thì hốt hoảng đưa tay lên trán cậu.

- Trời ơi, anh làm gì mà tay chân lạnh ngắt thế này? Còn trán thì nóng hổi nữa. Không được rồi, em phải xin nghỉ làm thôi... - Cô bé luống cuống, rối mù hết cả lên.

Còn cậu thì một câu cũng nói không nổi, chỉ biết nằm đó cười trừ nhìn em gái đang loay hoay tìm thuốc, nấu cháo cho cậu.

Cậu cũng đã cảm nhận được bản thân không ổn từ lúc vừa mới bước ra khỏi nhà rồi, nhưng vẫn cố chấp muốn đi dạo mới thành ra thế này. Hàng Lâm tự cười chế giễu bản thân.

Có lẽ cậu thích tự ngược nhỉ?

Đến khi Tuyết Nhi đi tới với một bát cháo nóng, cậu cố gắng gượng dậy. Cả thân đau nhức làm cậu khó chịu không thôi.

- Ấy ấy, anh ngồi dậy làm gì cơ chứ? - Tuyết Nhi nhanh tay đặt tô cháo xuống đỡ cậu ngồi vững.

- Anh... em cứ để thuốc ở đó đi rồi đi làm đi... không cần lo cho anh... khụ khụ. - Cậu ho đến cổ họng đau rát vẫn không thể ngừng lại. Tuyết Nhi chỉ biết thở dài ngồi ở một bên mà vuốt nhẹ lưng cậu.

- Anh như vậy rồi sao em có thể yên tâm mà đi làm được cơ chứ... Hay là em nhắn anh David sang chăm anh nhé?

- Gọi cậu ấy để làm gì? Người ta là... khụ khụ giám đốc mà, còn nhiều việc phải làm lắm... khụ khụ. Mà em cứ đi đi, anh đã 33 tuổi chứ đâu có phải nhóc 3 tuổi đâu mà không biết tự lo cho bản thân cơ chứ?

- Vậy có chuyện gì thì gọi cho em ngay đấy nhé, nhớ uống thuốc đầy đủ đó, về em sẽ mua đồ ăn sau.



Tuyết Nhi căn dặn một lúc rồi cũng cầm giỏ xách lên rời đi, Hàng Lâm mệt mỏi mà thiếp đi trên ghế xô pha. Tiếng chuông điện thoại cứ reo lên liên tục, nhưng cậu vẫn mặc kệ.

...----------------...

Đến khi thức dậy đã có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ " Chí Kiên ". Cậu nhìn lên bàn, mấy viên thuốc Tuyết Nhi để lúc sáng vẫn còn. Cậu tá hỏa, vội uống thuốc rồi bấm số máy gọi lại cho anh.

Rất nhanh Chí Kiên đã bắt máy, có vẻ như anh đang rất lo lắng, nói nhanh đến mức cậu còn không nghe kịp.

- Hàng Lâm, cậu đang ở đâu thế? Sao sáng giờ không bắt máy vậy?

- Cậu nói từ từ thôi... Sáng giờ tôi ở nhà, bệnh nên không đi làm nổi. Mới thức dậy thấy mấy cuộc gọi nhỡ của cậu mới gọi lại đây... - Cậu xoa thái dương, giọng cậu rất khó chịu. Cổ họng đau rát, cậu còn nghĩ nếu nói thêm nó sẽ rách mất...

- Cậu bị bệnh? Còn ổn không? Tớ qua với cậu nhé. - Chí Kiên không định hỏi ý kiến của cậu, chỉ là thông báo rằng anh chắc chắn sẽ qua nhà cho dù cậu có từ chối đi chăng nữa.

- Ừm. - Hàng Lâm cậu cũng muốn gặp Chí Kiên lắm...

Tiếng tút tút cúp máy vang lên, Hàng Lâm xoa nhẹ đôi mắt nặng trĩu, ngả lưng vào ghế. Đến cả thở còn khó khăn, cậu ghét nhất là bị cảm, sốt. Nhưng nếu nó là lý do mà cậu được cho nghỉ phép ở nhà thì cậu rất thích.

Đợi một lúc, tiếng chuông cửa vang lên, Hàng Lâm bất ngờ khi cậu chưa cho địa chỉ cho Chí Kiên cơ mà? Nhìn qua mắt mèo, đúng là Chí Kiên thật...

Hàng Lâm từ từ mở cửa ra, Chí Kiên thấy cậu như vớ được vàng, liền ôm chầm lấy cậu. Hàng Lâm ngơ ngác, nhưng cũng đưa tay ra ôm lấy anh.



- Người cậu nóng quá... - Nhiệt độ cơ thể của Hàng Lâm hiện tại làm Chí Kiên giật mình.

Hàng Lâm không nói gì, đưa tay lên trán. Đúng thật là rất nóng...

- Cậu ăn gì chưa? - Chí Kiên đặt một bịch đồ xuống bàn.

- Cậu làm sao biết nhà tôi mà đến thế...? - Hàng Lâm không trả lời Chí Kiên.

- ... Tớ theo dõi cậu... - Chí Kiên ngập ngừng, đương nhiên khi nói ra câu ấy, Hàng Lâm sẽ rất tức giận. Tệ hơn có khi là bị đuổi thẳng cẳng.

- Ồ. - Hàng Lâm chỉ bình thản gật đầu, cậu chậm chậm ngồi xuống ghế xô pha.

- Vậy tới lượt cậu trả lười câu hỏi của tớ nhé? Cậu ăn gì chưa? - Chí Kiên kiên nhẫn hỏi lại.

- Tôi chưa.

- Vậy cậu muốn ăn gì? Để tớ nấu cho. - Chí Kiên sắn tay áo lên.

- Ăn gì cũng được hết, nhưng cậu có chắc là cậu biết làm không đấy?

Điều mà Chí Kiên làm dở tệ nhất là nấu ăn, ba mẹ anh từng phải chi cả chục triệu chỉ để sửa căn bếp do con trai của họ muốn nấu socola tặng Hàng Lâm. Hay những lần Chí Kiên muốn tự mình nấu bữa trưa cho cậu, mặc dù căn bếp không tổn hại nhiều, nhưng thứ tổn hại lại chính là dạ dày của cậu. Cơm cháy khét, xúc xích anh bỏ vào cũng khét không thua kém cơm là mấy...

Lúc ấy Hàng Lâm chỉ biết cười trừ nhận đồ ăn, cho cậu tiền cũng chẳng dám múc một muỗng, hên là lúc ấy Chí Kiên hiểu ra vấn đề, mặt bí xị xin lỗi cậu rồi lấy hộp cơm về. Hàng Lâm cũng khó xử, ăn không được nhưng vứt lại càng không.